Hôm sau, Hoắc Thủy Nhi vừa tỉnh lại thì nhận ra mình đang ngủ trên giường.
Cô ngồi dậy, sau đó nhìn sang bên cạnh, Cố Đoàn Thuần cũng vừa mở mắt.
“Anh… anh anh… sao anh ở trên giường?” Cô hỏi xong lại thấy không đúng nên hỏi lại: “Ý tôi là, sao tôi ở trên giường?”
Cố Đoàn Thuần ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa cười xấu xa, nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng không ngờ, thì ra em chủ động như vậy.”
Đầu Hoắc Thủy Nhi ‘bùm’ một tiếng, từng mảnh vụn quay về trong đầu.
Nửa đêm qua cô càng ngủ càng thấy lạnh, sau đó đi vệ sinh, rồi quay lại thì leo thẳng lên giường ngủ luôn.
Cô mơ màng, nhớ là sau đó có người ôm lấy cô.
Ôi trời ơi…
Nhớ lại những điều này, quả thực Hoắc Thủy Nhi muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Cô lén nhìn Cố Đoàn Thuần, chỉ thấy tên này đã điềm nhiên như không mà xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Và cái liếc mắt vô ý này, Hoắc Thủy Nhi đã nhìn thấy cơ bụng tám múi với đường nét rõ ràng của anh…
“Nhìn đủ chưa?”
Cố Đoàn Thuần chợt thốt ra một câu khiến Hoắc Thủy Nhi càng lúng túng, cô vội dời mắt đi.
“Ai nhìn anh chứ.”
“Mau dậy làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, ông nội không thích người ngủ nhiều.”
“Ờ.” Đầu óc Hoắc Thủy Nhi hỗn loạn, cô cúi đầu mang dép, đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu vội vàng vệ sinh cá nhân.
Sau đó, Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần cùng xuống lầu, cả nhà yên bình ăn xong bữa sáng, Cố Đoàn Thuần đưa Hoắc Thủy Nhi về.
Vừa về đến