Cố Đoàn Thuần nhìn Lâm Nhạn Mỹ.
Lúc này Lâm Nhạn Mỹ đã ngu người rồi, vừa nãy người phụ nữ này gọi là gì? “Ông xã?”
Lẽ nào cô chính là người vợ mà Cố Đoàn Thuần vừa tuyên bố?
Sau khi suy nghĩ một hồi, lại quan sát Hoắc Thủy Nhi thật kỹ, cuối cùng Lâm Nhạn Mỹ cũng phản ứng lại.
Đây đúng là Hoắc Thủy Nhi trong buổi họp báo, nhưng cô ta không ngờ cô lại đến công ty.
Dù trong lòng Lâm Nhạn Mỹ tức giận nhưng cũng không dám giận với Cố Đoàn Thuần, vì thế cô ta vội nói: “Dù sao cũng là hai bên va vào nhau, vậy thì cả hai đều phải chịu trách nhiệm, cũng không thể trách một người…”
“Đúng là như thế.” Cố Đoàn Thuần hờ hững bảo: “Vậy thì hai bên cùng đền cho nhau đi, vợ tôi đền cho cô Lâm bốn mươi lăm triệu, cô Lâm đền cho vợ tôi ba trăm triệu.”
Trái tim nhỏ bé của Hoắc Thủy Nhi run lên, cô nhìn Cố Đoàn Thuần, anh Thiếu thân mến, có phải anh đang đùa không?
Chiếc váy liền mày đỏ chỉ có hai mảnh vải mà những ba trăm triệu?
Tim Lâm Nhạn Mỹ cũng run lên.
Không phải cô ta không có ba trăm triệu, nhưng đó cũng không phải con số nhỏ… Nhưng sự việc đã tới mức này, cô ta không còn đường lui nữa.
Cô ta không muốn Cố Đoàn Thuần hoàn toàn thất vọng về mình nên chỉ có thể miễn cưỡng bồi thường.
“Được, tôi đền.”
Hoắc Thủy Nhi nghe xong thì sững người, lặng lẽ nhìn Cố Đoàn Thuần, nhỏ giọng nói: “Làm việc cho anh kiếm được nhiều tiền thế à…”
Mặc dù cô nói nhỏ nhưng Cố Đoàn Thuần ở gần cô nên nghe rất rõ.
Đương nhiên anh biết sở dĩ Lâm Nhạn Mỹ dám