Chỉ là nếu cô không thích bị nhiều người chú ý thì lần sau anh sẽ khiêm tốn hơn.
Cố Đoàn Thuần trực tiếp đưa cô đến chỗ quen, tìm người đóng khung tranh chữ bằng khung cao cấp, hơn nữa còn dặn dò nói: “Làm xong thì gửi thẳng đến nhà tôi là được.”
“Được.”
Cố Đoàn Thuần giải quyết nhanh gọn lẹ khiến Hoắc Thủy Nhi ngớ người nhìn anh nói: “Anh cố ý dẫn tôi đi lòng vòng?”
Cố Đoàn Thuần dẫn cô đến trung tâm mua sắm này, nhưng dạo tới dạo lui cũng không tìm được chỗ nào ưng ý.
Hoắc Thủy Nhi nghĩ có lẽ là chưa gặp phải chỗ thích hợp nhưng bây giờ xem ra đâu phải tìm không được mà tại Cố Đoàn Thuần cố ý dẫn cô đi lòng vòng trung tâm mua sắm.
Tuy cô cũng không ghét đi dạo phố… “Chính là muốn đi dạo phố với cô.”
Cố Đoàn Thuần chưa bao giờ đi dạo phố với cô gái nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Hoắc Thủy Nhi, anh thấy rất thú vị, cho nên muốn đi dạo với cô một lát, còn về cửa hàng nào thích hợp, trong lòng anh cũng đã có tính toán.
Nhưng Hoắc Thủy Nhi lại nghi ngờ, hơn nữa bình thường anh cũng bận tối tăm mặt mày sao lại có thời gian đi dạo phố với cô chứ?
“Chứ không phải đàn ông các anh không thích đi dạo phố sao?”
“Cô đã đi dạo phố với bao nhiêu người đàn ông rồi?” Cố Đoàn Thuần thuận miệng hỏi ngược lại, sắc mặt sa sầm.
Hoắc Thủy Nhi cạn lời: “Không được mấy người…”
“Hả?”
“Tôi nói là tôi chỉ xem qua sách vở thôi.
Tóm lại, hôm nay rất cảm ơn anh.”
Hoắc Thủy Nhi thầm thở dài, cô bị anh chàng này làm choáng váng đầu óc, nói không kịp nghĩ chứ thật sự cô chưa bao giờ đi dạo phố với người đàn ông nào cả.
Cố Đoàn Thuần híp mắt: “Muốn cảm ơn cũng phải bày tỏ hành động thực tế chứ?”
Đôi mắt to tròn của Hoắc