Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Cô Vợ Trẻ Miệng Mồm Lanh Lợi


trước sau



Buổi họp báo sẽ bắt đầu vào hai giờ chiều hôm nay, địa điểm là phòng hội nghị của tập đoàn Đế Quốc.

Vì Hoắc Thủy Nhi đã ăn đồ ngon của Cố Đoàn Thuần, nên rất ngoan ngoãn, chuyên viên trang điểm trang điểm nhẹ cho cô, rồi stylist chọn cho cô một chiếc váy được kết hợp khéo léo.

Cô đang đứng trước gương, nhìn cô gái yểu điệu ở trong đó, trong lòng hơi vui vẻ, cũng hơi phiền muộn, càng có chút không quen.

Đây đâu còn là cô nữa?
Chẳng lẽ sau này lúc nào cô cũng phải trang điểm thành thục nữ?
Nghĩ đến đây, cô mất tự nhiên kéo đai thắt eo đang buộc chặt.

Cố Đoàn Thuần đi vào phòng hóa trang, ánh mắt hai người giao nhau ở trong gương, nhìn cô gái cao ráo trắng trẻo ở trong đó, ánh mắt anh càng sâu hơn.


.

||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Hoắc Thủy Nhi hơi xấu hổ sờ cổ: “Có phải nhìn tôi rất kỳ lạ đúng không? Tôi chưa từng mặc váy…”
Cố Đoàn Thuần sửng sốt một lát, mới lạnh nhạt đáp: “Miễn cưỡng cũng có thể nhìn được.”
Thật ra trông cô rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, dáng người hơi gầy nhưng vô cùng cân xứng.

Mà điểm trí mạng nhất là đôi mắt lạnh nhạt của cô, lúc bình tĩnh, như muốn giẫm cả thế giới phồn hoa ở dưới chân như cặn bã.

Khí chất nho nhã từ khi sinh ra đó càng cao quý hơn những cô gái danh giá mà Cố Đoàn Thuần từng gặp.

Rất khó tưởng tượng, trên người cô gái mang theo hơi thở phố phường này lại có khí chất đó.

Anh nhớ đến mặt bạch ngọc đó, nếu nó thật sự là của cô, chắc chắn thân phận của cô sẽ không tầm thường, nghĩ đến đây, Cố Đoàn Thuần bỗng nhíu mày.

“Tôi không quen mang giày cao gót, lát nữa anh có thể đỡ tôi một chút được không? Đôi này cao quá.

Hơn nữa còn chật như vậy…” Hoắc Thủy Nhi vừa đi tới trước mặt Cố Đoàn Thuần như đi cà keo, vừa ai oán nói.

Anh liếc nhìn đôi giày của cô, rồi hờ hững nói: “Nếu cô có thể bảo đảm hôm nay không bị trật chân, thì ngày mai tôi vẫn sẽ mời cô đi ăn ở nhà hàng đó.”
Cơn đau ở dưới chân Hoắc Thủy Nhi nhất thời tan biến, vỗ ngực nói: “Tuyệt đối không thành vấn đề.”

Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi nắm tay nhau đi vào phòng hội nghị, các phóng viên sớm đã chuẩn bị đầy đủ, đợi sẵn ở đây rồi.

Vừa mở cửa ra, ánh đèn flash không ngừng rắc rắc, làm Hoắc Thủy Nhi nhất thời căng thẳng, Cố Đoàn Thuần nắm chặt tay cô, hiếm khi nở nụ cười dịu dàng với cô.

Tim Hoắc Thủy Nhi đập thình thịch, tên này cười lên thật mê hoặc, thảo nào nhiều người phụ nữ thích anh như vậy.

Giờ cô không còn căng thẳng như trước nữa, mà nói nhỏ với anh: “Anh cười lên rất giống người tốt, anh nên cười nhiều hơn mới phải.”
Cố Đoàn Thuần lườm cô, mặc dù trên mặt đang nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí.

Hoắc Thủy Nhi nhất thời sợ hãi, không dám trêu chọc anh nữa.

Rồi Cố Đoàn Thuần tuyên bố ngắn gọn về

tin tức kết hôn, đồng thời yêu cầu các truyền thông lớn thu hồi bức ảnh mờ ám của anh và vợ mình, bằng không sẽ truy cứu trách nhiệm về quyền xâm phạm hình ảnh.

Toàn bộ quá trình Hoắc Thủy Nhi chỉ phụ trách mỉm cười, gật đầu, mặc dù hơi nhàm chán, nhưng lần đầu tiên cô được nhiều người chú ý như vậy, cũng hơi mới mẻ, cảm thấy mình bỗng trở thành ngôi sao.

Buổi họp báo đã đến phần đặt câu hỏi.

Một nữ phóng viên nhìn Hoắc Thủy Nhi rồi đặt câu hỏi: “Nếu cô Hoắc và anh Cố là vợ chồng sắp cưới, thì tại sao phải qua đêm ở khách sạn?”
Cố Đoàn Thuần nhíu mày, định trả lời thay Hoắc Thủy Nhi, thì thấy cô xấu hổ cúi đầu, rồi đỏ mặt nhìn anh đáp: “Thỉnh thoảng chúng tôi cũng muốn thay đổi tí, cảm giác vẫn rất mới mẻ.”
Nhất thời trong hội trường vang lên tiếng cười mờ ám.

Dáng vẻ xấu hổ lại thản nhiên của cô vợ Cố Đoàn Thuần thật sự khiến người khác phải yêu thích.


Khóe miệng của Cố Đoàn Thuần khẽ cong lên, anh rất hài lòng về câu trả lời này.

Sau đó có phóng viên khác đưa ra câu hỏi lắt léo: “Có phải hai người muốn xoa dịu dư luận nên mới đi đăng ký kết hôn đúng không? Bằng không tại sao trước đây chẳng hề có tin tức gì?”
Lần này, Cố Đoàn Thuần sẽ trả lời câu hỏi.

“Bạn gái tôi thích kín tiếng, tôi cũng không hy vọng mọi người chú ý đến cuộc sống riêng tư của tôi, nên mãi không công bố.

Lần này bị người có ác ý chụp được, khiến Thủy Nhi vô cớ bị nhiều sự phỉ báng, nên mới đi đăng ký kết hôn ngay, đồng thời công khai mối quan hệ.

Trên thực tế, nếu không có chuyện lần này, thì tôi và Thủy Nhi cũng sẽ tổ chức hôn lễ trong năm nay.”
Dứt lời, anh còn nhìn Hoắc Thủy Nhi bằng ánh mắt sâu xa, rồi cười dịu dàng.

Sau lưng Hoắc Thủy Nhi toát mồ hôi lạnh, trong lòng biết rõ, người có ác ý đó chẳng phải là cô ư, nhưng Cố Đoàn Thuần không truy cứu chuyện cô cầm theo máy ảnh, nên cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

“Khí chất của cô Hoắc xuất chúng như vậy, vừa nhìn đã biết là nhân tài trong những người thông minh sáng láng, xin hỏi cô Hoắc tốt nghiệp trường đại học nào?” Một nam phóng viên lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Hoắc Thủy Nhi nhất thời trắng bệch, không khỏi siết chặt nắm đấm..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện