Đèn trong phòng ngủ đã tắt, trong không gian im ắng vang lên tiếng hít thở nhàn nhạt, Hoắc Thủy Nhi ngủ rồi sao?
Anh dựa theo ánh sáng mờ nhạt đi tới thì thấy Hoắc Thủy Nhi đang giang hai tay hai chân nằm trên giường, gần như chiếm trọn hết chiếc giường đôi.
Anh bắt đắc dĩ đi tới kéo chăn đắp lên chân cô thì nghe được tiếng cô nỉ non: “Bà nội… Bà nội đừng sợ… Con nhất định sẽ tìm được thuốc chữa hết bệnh cho bà… Bà nội…”
“Bà nội đừng đi!”
“…”
Nhìn gương mặt nhỏ bằng bàn tay ửng hồng và đôi mày xinh đẹp xoắn vào nhau của cô, Cố Đoàn Thuần thấy trong lòng khác lạ.
Lạ thật? Chẳng lẽ đây là cảm giác lo lắng sao?
Anh ấy thế mà khó chịu vì nỗi đau của cô nhóc này?
Như bị ma xui quỷ khiến, Cố Đoàn Thuần giơ tay ra vuốt lên tóc Hoắc Thủy Nhi, thì thầm: “Ngủ đi.” Ngủ rồi sẽ không nghĩ tới những chuyện đau lòng nữa.
Cố Đoàn Thuần đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán Hoắc Thủy Nhi một lúc lâu.
Hoắc Thủy Nhi như được an ủi, nắm chặt bàn tay kia ngủ thiếp đi…
“Hoắc Thủy Nhi… nếu cô đúng là người kia, tôi sẽ không để cô chịu khổ.” Cố Đoàn Thuần nhìn dáng vẻ ngây ngô của Hoắc Thủy Nhi khẽ nói.
Anh không làm gì cô cũng vì nguyên nhân này.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thủy Nhi vươn vai, ôm chiếc gối lông xù tỉnh dậy, thoải mái dụi mặt vào gối.
Cô chợt nhớ ra, chẳng phải mình đã kết hôn rồi sao?
“A…”
Cô ngồi dậy, nhưng bất ngờ là không thấy Cố Đoàn Thuần ngồi trên ghế đọc báo, nhớ tối qua anh cõng