Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
Không đến mấy ngày, chồng Khương San San lại đi công tác, cô ấy lại có thời gian cùng Lan Ninh ở bên nhau.
Lan Ninh và Song Thư Vân cũng khôi phục sự ân ái lúc trước, Song Thư Vân thỉnh thoảng xuất hiện ở cổng lớn ông ty, làm cho người cả công ty đều biết, Lan Ninh là thật sự đang yêu đương. Hơn nữa bạn trai cô ấy tuy rằng là người giàu có, nhưng đối với cô ấy cực kỳ tốt.
Bởi vậy, khi mọi người nhìn thấy Tô Vân, đều không khỏi ở trong lòng cười nhạo, mọi người cũng coi như đã hiểu, người phụ nữ này chính là ghen tị với Lan Ninh.
Thật ra, cũng chỉ có mấy nhân viên cũ biết, Tô Vân đến thật ra cũng không sạch sẽ, ngày đó cô ta chính là được phó tổng phụ trách bộ phận kinh doanh đưa vào. Ngay từ đầu, cô ta chỉ là trợ lý phó tổng bình thường, ngày thường làm chút việc văn phòng, tiền lương cũng thấp, một chút tiền đồ cũng không có. Sau đó, cô ta mới từ từ bắt đầu học làm công việc ở phương diện kinh doanh. Phó tổng đối với cô ta rất tốt, đem cô ta một tay đề bạt dạy dỗ. Sau này, phó tổng đi rồi, cô ta cũng có thể dựa vào những nền tảng cơ bản lúc trước có chỗ đứng vững chắc.
Chỉ là phó tổng rời đi ba năm, người đã sớm không còn ở trong nước. Nếu không Tô Vân cũng sẽ không kết hôn. Tô Vân người này luôn ỷ vào uy thế trước kia của phó tổng, làm việc chọn ba nhặt bốn. Chẳng qua, thật sự có hai khách hàng do phó tổng cũ để lại, Tô Vân cũng liền đi theo hai khách hàng này, cũng coi như là vì công ty cống hiến. Hiện tại giám đốc của bộ phận kinh doanh đối với cô ta cũng là mở một mắt nhắm một mắt. Suy cho cùng hắn ta cũng biết quan hệ của Tô Vân và phó tổng cũ, hai khách hàng này cũng không tồi, dựa vào cô ta để duy trì.
Nhưng, hai năm nay hai khách hàng cũ này đều viện nhiều loại vấn đề khác nhau, thành ra các đơn đặt hàng càng ngày càng ít. Mà Tô Vân lại hoàn toàn không để trong lòng, nói đến lúc trước cô ta và một số khách hàng, cũng hoàn toàn là nhờ phó tổng giúp cô ta nắm lấy. Chuyện này kỳ thật Lan Ninh cũng biết một chút, chẳng qua cô sẽ không sau lưng nghị luận những chuyện này.
Bởi vì cô rất rõ ràng, công ty cũng sẽ có người cho rằng quan hệ của bản thân cô và ông chủ không trong sạch. Suy cho cùng mấy năm nay, cô ở công ty quả thật phát triển thật sự khá tốt, thăng chức tăng lương, thưởng cuối năm, mọi thứ đều là tiêu chuẩn cao. Tuy mấy cái đó và sự cố gắng của cô không tách rời, nhưng luôn có người u ám, cảm thấy cô là dựa vào quan hệ cá nhân với ông chủ mới đạt được chỗ tốt. Đặc biệt là cô hiện tại còn mua nhà, chỉ sợ Tô Vân đã không biết lén lút nói gì.
Bản thân Tô Vân ngay sau khi phó tổng đi rồi, liền tìm đàn ông kết hôn, hôn nhân cũng không nhất định sẽ có nhiều thuận lợi, nghe nói phòng tân hôn của bọn họ toàn bộ đều là tiền của cô ta. Tiền đó từ đâu tới đây, trong lòng mọi người biết rõ. Mà người đàn ông của cô ta đối với cô ta tốt không mọi người không biết, bởi vì Tô Vân về cơ bản ngăn cách chồng cô ta cùng các đồng nghiệp trong công ty qua lại. Cho nên, khi cô ta kết hôn, mọi người chỉ thấy qua mặt, về sau chồng cô ta căn bản là không cùng bất cứ người nào trong công ty lui tới.
Mọi người cũng hiểu cô ta có thể là sợ chồng biết chuyện giữa cô ta với phó tổng, không có người nào chủ động hỏi cô ta về hôn nhân và gia đình. Cho nên, cô ta hiện tại nhìn thấy dáng vẻ Lan Ninh và Song Thư Vân ân ái ngọt ngào, liền phát điên ghen tị, cố tình còn không thừa nhận. Cũng chỉ làm người khác chế giễu.
Khương San San lén lút cùng Lan Ninh nói: “Ây ya, người phụ nữ này thật điên cuồng, không phải là hôn nhân của cô ta xảy ra chuyện gì chứ. Nhìn thấy người khác ngọt ngào yêu đương liền ghen ghét đỏ mắt.”
Lan Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Lo cậu đi, đừng để ý tới cô ta là được. Tớ hiện tại khó chịu nhất chính là, tên của cô ta cư nhiên cùng Song Thư Vân rất giống nhau, tiếng phổ thông nói không tốt, liền có thể đem chữ thư và chữ tô phát âm thành một, làm đến tớ cũng không dám kêu tên Song Thư Vân. Trước kia sao không phát hiện ra chuyện này.”
*苏云 và双书云: 苏(Su), 书(Shu)
Khương San San sửng sốt một lát, mới nói: “Cậu không nói, tớ thật đúng là không phát hiện ra. Cậu vừa nói như vậy, tớ cũng cảm thấy cái tên này thật đáng ghét.”
Nói xong hai người đều không hẹn mà cùng phá lên cười, giống như phát hiện ra cái bí mật gì đó giống nhau.
Chờ Lan Ninh về đến nhà, nhìn thấy Song Thư Vân lại nghĩ đến chuyện này, hỏi anh: “Anh có tên tiếng anh nào không?”
“Có, làm gì?” Song Thư Vân khó hiểu hỏi. Thời buổi này, mỗi người đều có một cái tên tiếng anh, mỗi khi phát bưu kiện đều dùng tên tiếng anh. Rốt cuộc khách hàng có không ít người ngoại quốc. Tên tiếng anh của anh chỉ gọi cho thuận miệng gọi là Bili.
Từ đó trở đi, Lan Ninh đều gọi tên tiếng anh của Song Thư Vân, mà không hề gọi tên tiếng trung, làm cho anh vô cùng khó hiểu hỏi: “Này lại là tại sao vậy?” Anh sợ Lan Ninh nghĩ đến mấy chuyện trước kia.
“Đều tại tên của anh và một người rất đáng ghét trong công ty em đọc rất giống nhau.” Lan Ninh cười nói.
“Không phải chứ, công ty em có người cùng tên với anh, hay là cùng tên, cùng họ. Họ của anh vô cùng hiếm thấy mà.” Song Thư Vân thở phào, hỏi.
Lan Ninh liền đem tên Tô Vân nói ra, Song Thư Vân cười nói: “Quả nhiên giống nhau. Sao vậy, sao chán ghét người này?”
“Thôi, đừng nhắc đến. Người phụ nữ này thật sự rất đáng ghét, nói đến đều là mấy chuyện tào lao thôi, làm em mỗi lần nhìn thấy cô ta đều phiền. Em cũng là chịu thôi, cũng không biết cô ta lấy khí chất đó từ đâu ra mà khiến người ta chán ghét như vậy.” Lan Ninh trong giọng nói tràn ngập chán ghét, hiển nhiên thật