Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
Song Thư Vân hát ngâm nga lúc về nhà, Lan Ninh đang ở trong phòng bếp bận đến khí thế ngất trời, đã lâu không phải làm gì, cô có chút luống cuống tay chân.
“Này, sao lại loạn thành thế này?” Song Thư Vân quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Nếu nhà bếp lớn và ban công sinh hoạt có đầy rau, có rau đã được rửa sạch, trên mặt đất nơi nơi đều rau không cần thiết, lá già, vỏ dưa leo, một vài loại rau đã được cắt và rửa sạch đặt ngay ngắn trên bàn. Không biết đang hầm gì trong nồi nước hầm một bên bốc mùi khá thơm.
Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên trong nồi, Lan Ninh kinh hoảng sợ liên tục lui về phía sau, Song Thư Vân nhanh tay lẹ mắt, nhặt một nắm rau bên bồn rửa mặt trên thớt ném thẳng vào nồi, thành công dập tắt lửa.
Nhưng thứ đợi anh không phải là khen ngợi, Lan Ninh ngược lại khóc không ra nước mắt nói: “Em là đang chiên cá.”
Song Thư Vân lúc này cũng thấy rõ ràng, trong nồi xác thật là một con cá, chỉ là đã khét một nữa, còn có màu vàng của rau. Cái nồi đồ ăn này xác thật không còn trông chờ gì.
“Không có việc gì, trực tiếp nấu.” Song Thư Vân cười nói.
“Sẽ ăn ngon sao?” Lan Ninh hoài nghi hỏi.
“Sao không thể ăn, anh làm, bảo đảm ăn ngon.” Nói xong Song Thư Vân đi thay quần áo, lại đây giúp đỡ một tay.
Có anh giúp đỡ, Lan Ninh quyết đoán lui cư nhị tuyến*, coi mình như người mới. Một vài món ăn cô đã xử lý tốt, Song Thư Vân chỉ cần trực tiếp xào là được rồi, một vài món còn chưa xong, cô cũng chỉ đi nhặt rau, sau đó rửa sạch hành lá, gừng, tỏi,..., mọi thứ chuẩn bị xong hết, đều đưa hết cho Song Thư Vân giống như trợ thủ.
*Lui cư nhị tuyến: Chỉ người vốn dĩ ở vị trí lãnh đạo, nhưng vì nguyên nhân tuổi tác nên sắp xếp cho người trẻ thay thế.
Hai người phối hợp, vừa nói chuyện, vừa làm việc, quả nhiên làm vừa nhanh vừa ngon. Tổng cộng có bốn món, một canh, tất cả đều múc ra khỏi nồi.
Canh là Lan Ninh hầm, Song Thư Vân chỉ điều chỉnh khẩu vị một chút, món cá trông không đẹp mắt cũng được anh ấy làm đầy đủ hương vị. Một vài món còn lại đều xào nhìn cũng được.
Lan Ninh vừa rửa tay vừa cầm chén đũa, nói: “Vẫn là anh nấu tốt hơn. Em khó có được lúc muốn vào bếp, vậy mà làm hỏng bét hết.” Cô nhìn đống bừa bộn dưới đất, rất là xấu hổ, thật là những ngày tháng được Song Thư Vân cưng chiều, cưng chiều cô đến nổi làm những việc bình thường mà cũng tệ đến như vậy.
Song Thư Vân cười nói: “Vậy em còn không mau gả cho anh.”
Những lời này của anh vốn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ Lan Ninh lại cư nhiên khẽ gật đầu, nói: “Được ạ.”
Song Thư Vân sững sờ một lúc, sau đó mừng rỡ hét lên, nhanh chóng chạy vào phòng lấy chiếc nhẫn cưới đã chuẩn bị trước, trực tiếp đeo lên cho Lan Ninh, mới không thể tin được nói: “Em thật sự đồng ý sao?” Anh còn đang âm thầm lên kế hoạch coi nên cầu hôn thế nào? Nơi nào nghĩ đến lần này Lan Ninh đồng ý dễ như trở bàn tay, cái kinh hỉ này thật sự tới quá nhanh, khiến anh cảm thấy sai sai.
Lan Ninh thấy anh kích động thành như vậy, chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào, dỗi nói: “Đồ ngốc.”
Song Thư Vân ôm cô, trên mặt tràn đầy hưng phấn, dịu dàng nói: “Anh thật là rất cao hứng, anh đây không phải đang nằm mơ chứ.”
Lan Ninh nhìn dáng vẻ nói năng lộn xộn của anh mà nói không nên lời, chỉ nói: “Nên ăn cơm thôi.” Cô bận hơn nửa ngày, ngửi thấy mùi thức ăn, bụng đã sớm đánh trống.
Song Thư Vân cười tủm tỉm mở một chai rượu vang đỏ, nói: “Hôm nay nhất định phải chúc mừng một chút.”
Ban đêm hai người nằm ở trên giường, Song Thư Vân tò mò hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có. Anh sao lại hỏi như vậy?” Lan Ninh nói.
“Hạnh phúc tới quá đột ngột, anh luôn cảm thấy có chút khác lạ.” Song Thư Vân nói.
Lan Ninh cười nhẹ vài tiếng, nói: “Kỳ thật cũng không có việc gì, chính là cùng Khương San San gọi điện thoại, cô ấy cười em là bản thân sống trong phúc mà không biết phúc.” Ngừng một lát, cô lại dùng giọng điệu chế giễu nói: “Cô ấy còn nói, em chính là làm ra vẻ.”
Song Thư Vân là người có bao nhiêu thông minh, lập tức nói: “Làm ra vẻ thì chưa tới mức đo, em đó chính là còn đối với chuyện lúc trước, không thể quên. Thật ra anh đã sớm cùng em nói qua. Anh đã không phải là cái người năm đó không có năng lực phản kháng gì. Mà cha anh đã sớm ngã xuống, mẹ anh trong mắt cũng chỉ có ông ta, Chu gia đã trở thành quá khứ. Chúng ta ở bên nhau, sẽ không có bất cứ lực cản gì nữa.”
Lan Ninh thở dài, nói: “Mẹ anh thật sự hoàn toàn mặc kệ anh?”
“Đúng vậy, anh vẫn luôn không hiểu được, trong đầu mẹ anh đang nghĩ là cái gì? Có lẽ bà ta chính là một người cố chấp cuồng.” Song Thư Vân đáp.
Nhắc tới mẹ anh, tâm trạng của anh liền không tốt. Mẹ cho anh tổn thương, lại rộng lượng với cha anh và Chu Thanh Dao. Bởi vì anh đã từng để ý mẹ như vậy, đáng tiếc chính là, người mẹ này vĩnh viễn chỉ lấy anh làm một quân cờ trong hôn nhân.
Mẹ anh đến bây giờ đều không hiểu, đàn ông không yêu bạn, cũng sẽ không bởi vì bạn sinh con trai, mà nhìn bạn nhiều thêm vài lần, thậm chí ngay cả con bạn sinh ra cũng sẽ không được yêu thích.
Cha anh đối với anh cũng không có bao nhiêu tình cảm cha con, ngược lại đối với con cái của tiểu tam tiểu tứ sinh ra càng thêm yêu thương. Anh không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ cha anh đối xử với những đứa con hoang đó như thế nào, đáng tiếc mẹ anh lại làm như không thấy, ngược lại còn trách anh không biết đem lại niềm vui cho cha anh, không thể đem cha anh trở về nhà.
Tình cảm của anh đối với mẹ, ngày qua ngày càng ít đi, năm này sang năm nọ trong những trận đòn roi, trách móc và bị lợi dụng như vậy của bà đã biến mất không còn một mảnh. Anh sẽ không lại vì mẹ anh, mà đi làm bất cứ chuyện gì.
Nghe thấy anh nói những việc này, Lan Ninh cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Ký ức của cô đối với mẹ anh đã xa xăm, cùng cha cô giống như người qua đường. Nói đến hai người bọn họ thật đúng là cha mẹ duyên kém mà.
“Vậy chúng ta kết hôn, cũng không cần nói với bọn họ một tiếng hả?”
“Không, anh mới không thèm cùng bọn họ nói chuyện.