Đào Hồng mang hộp đựng thức ăn trống rỗng chạy về, không cẩn thận đụng phải Liễu Lục đang chuẩn bị bước ra cửa.
“Nha đầu ngốc, đồ ăn sáng của chúng ta đâu? tại sao lại cầm hộp thức ăn rỗng chạy về thế này?”
“Không tốt rồi, không ngờ nhị tiểu thư âm hiểm đến vậy, mới đó đã tìm Hầu gia cáo trạng! Ta mới vừa thấy nàng lôi kéo Hầu gia khóc lóc trên đường kìa, cũng không biết đã nói bao nhiêu điều xằng bậy về tiểu thư nữa!”
“Lại có việc này?” Liễu Lục vội vàng quay lại, nhìn chủ tử vẫn đang vùi đầu tận lực ăn cháo, thầm oán: “Tiểu thư, vì sao người lại xé rách mặt với nàng ấy nhanh như vậy, nàng ta cũng không định trêu chọc đến người. Chờ lát nữa Hầu gia đến đây người phải giải thích thế nào chứ? Dù sao mười bốn năm rồi nàng ta chưa từng về nhà, nhất định Hầu gia sẽ yêu thương nàng nhiều lắm.”
Ngu Tương không cho là đúng xua tay, con mắt lại quay tròn nhìn thẳng ra ngoài cửa.
Tầm một khắc sau, quả nhiên thấy Ngu Phẩm Ngôn giẫm lên nắng sớm bước vào cửa viện, đến ngồi xuống trước bàn đồ ăn đầy ắp.
“Món cháo gà ti chúc này nấu ngon vô cùng, ca ca ăn không? Muội đút cho huynh nha.” Ngu Tương múc một muỗng cháo thổi nguội, cẩn thận đưa đến bên miệng huynh trưởng.
Hé ra khuôn mặt cười phấn nộn hồng hào đón ánh sáng mặt trời đang nhìn mình cười rực rỡ, bên chóp mũi truyền đến mùi cháo gà ti chúc, lại phảng phất hơi thở pha lẫn giữa hoa đào và hoa sen tạo thành mùi hương ngọt ngào, càng khiến cho người ta thêm thèm ăn.
Hầu kết Ngu Phẩm Ngôn hơi kích thích, nuốt sạch thìa cháo xuống bụng, hỏi: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Nói đi, lại phạm phải chuyện xấu gì đây?”
“Mới sáng sớm, muội có thể làm ra chuyện xấu gì chứ?” Ngu Tương vùi đầu, lại nhét thêm một muỗng cháo vào miệng.
Ngu Phẩm Ngôn đợi nàng nuốt xong mới nâng cằm nàng lên, đưa khuôn mặt xinh đẹp quay sang nhìn mình, tiếp tục vặn hỏi: “Vì sao không cho Ngu Diệu Kỳ gần gũi với huynh?”
Ngu Tương nhíu mi: “Không thích.”
“Vì sao lại không thích?”
“Trong lòng thấy khó chịu!”
“Cũng đều là muội muội của ta, muội khó chịu cái gì?”
“Chính là khó chịu, trong lòng như bị nhéo đến đau, giống như vậy đó!” Ngu Tương cảm thấy thật ủy khuất, cầm lấy mã tiên treo trên tay vịn xe lăn quất nhẹ lên cánh tay huynh trưởng, giận dữ nói:“Cái tên lừa gạt nhà huynh, huynh nói huynh chỉ thương một mình muội, vậy mà giờ lại vì Ngu Diệu Kỳ mà quở trách muội! Huynh có biết nàng ta có bao nhiêu xấu xa không hả, nàng dám đốt lá bùa bình an bà nội cho, chẳng những nàng hận muội, còn hận huynh, cũng không biết trong bụng ẩn giấu bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đang muốn tung ra ngoài đâu! (editor: Cẩm Tú – Nguyệt Tịch Lâu)
Rõ ràng huynh bảo muội tránh xa nàng ra, còn huynh lại chạy tới thân thiết. Huynh là đồ lừa gạt!”
Việc Ngu Diệu Kỳ trở về hoàn toàn khuấy động tâm trạng vốn đã nhạy cảm của nàng, nàng rất sợ sẽ có một ngày Ngu Phẩm Ngôn dành tất cả yêu thương cho Ngu Diệu Kỳ, sau đó sẽ đuổi mình ra khỏi cửa. Ngoài mặt nàng có vẻ bình tĩnh, một khi đã chìm vào giấc ngủ, tất cả đều là ác mộng về việc sẽ phải đoạn tuyệt với Ngu gia, xa cách Ngu Phẩm Ngôn.
Khổ sở như thế lại không thể nói ra, càng không có chỗ phát tiết, khiến tâm trang vốn không hề yên ả của nàng càng thêm nôn nóng, chỉ cần một tia lửa đã cháy bừng bừng.
Trong lòng Ngu Phẩm Ngôn biết lúc này không thể hỏi gì nữa, phải đợi cho tiểu nha đầu này thông suốt lại đã, chỉ đành ôm nàng ngồi lên gối, đưa hai tay ôm chặt, dở khóc dở cười: “Khi nào thì ta mắng chửi muội hả? Ta chỉ hỏi có hai câu thôi. Trong lòng ta tất nhiên là thương muội nhất rồi.”
“Không được ‘thương nhất’!” Ngu Tương trừng đôi mắt to tròn lên, nghiêm túc sửa lại: “Phải là ‘chỉ thương’!”
“Rồi rồi rồi, ca ca chỉ thương muội thôi.” Ngu Phẩm Ngôn cười nhẹ không ngớt, nhét khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của nàng vào trong lòng mình, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nếu nhỡ ca ca cũng có một người huynh đệ lưu lạc bên ngoài, sau đó tìm hắn trở về, vậy muội thích hắn hơn hay thích ta hơn?”
“Đương nhiên muội chỉ thích ca ca. Người sớm chiều ở chung với muội là ca ca, sống nương tựa lẫn nhau với muội là ca ca, thân mật khăng khít nhất vẫn là ca ca, làm sao có thể vì một người ngoài mà thay đổi được chứ?” Ngu Tương không chút do dự trả lời.
Đối với câu trả lời này, Ngu Phẩm Ngôn vô cùng vừa lòng, nhất là cái định nghĩa “người ngoài” kia. Như thế, cho dù sau này Trầm Nguyên Kỳ có tạm thời dẫn Tương Nhi đi, nhất định Tương Nhi vẫn từng giờ nửa khắc cũng sẽ không nhận hắn. Người mà nàng tin cậy, không muốn xa rời và ngưỡng mộ vĩnh viễn chỉ có thể là mình.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Ngu Phẩm Ngôn vui vẻ gấp bội, cười nói: “Cũng như thế, tuy trong người chảy chung một dòng máu, nhưng đối với ta mà nói, Ngu Diệu Kỳ cũng chỉ là một người xa lạ. Nha đầu ngốc, muội ăn dấm chua lung gì thế hả?”
Ngu Tương ngẫm nghĩ một lát, cũng nở nụ cười theo, giãy ra khỏi vòng tay ca ca, đổ một vài giọt giấm vào đĩa sủi cảo nóng, lại gắp một miếng bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Muội thích ăn chua đấy, không mượn huynh xen vào.”
Ngu Phẩm Ngôn cười nhẹ, ôm nàng trong lòng, bưng lên húp luôn bát cháo còn đang ăn dở. (editor: Cẩm Tú – Nguyệt Tịch Lâu)
Liễu Lục đứng ngoài cửa sổ rình xem, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, chợt oán lại chợt giận, hơi khẩn trương lại bình tĩnh, khiến Đào Hồng đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, thầm nghĩ người này còn mắng mình là nha đầu ngốc, bản thân nàng ta lại còn ngốc hơn mình!
———————————————————————–
Thời điểm Ngu Diệu Kỳ tới đông viện thì vẻ mặt đã vô cùng tự nhiên, cười yếu ớt hơi nghiêng người đáp lễ với Ngu Tư Vũ, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn voan uyên ương còn chưa thêu xong trong hộp châm tuyến.
Nàng thuận tay cầm lấy, khẽ cười: “Tỷ tỷ đang thêu đồ cưới sao? Tại sao chỉ có một chiếc khăn voan thế này?”
Ngu Tư Vũ đỏ mặt, đoạt lấy khăn voan thấp giọng nói: “Y phục cưới đã có tú nương giúp đỡ, chiếc khăn voan này cũng đơn giản, ta rảnh rỗi không có việc gì nên mới thêu, cũng giết thời gian rất tốt.”
Ngu Diệu Kỳ che miệng, trêu tức: “Như thế, sợ là hôn kỳ của tỷ tỷ đã rất gần, muội muội chúc mừng tỷ tỷ trước một tiếng, chỉ không biết rốt cuộc chàng rể tốt của chúng ta là vị nào đây?”
Ngu Tư Vũ đang cần một người tỷ muội ngồi nghe mình khoe khoang, vừa đỏ bừng mặt vừa nói nhỏ: “Hắn là thám hoa lang khoa thi năm nay, là nhân sĩ Dương Châu, phụ thân là Phương đại nhân làm quan sử ti vận chuyển muối, Tuy nói chỉ là chức quan ngoại tứ phẩm, nhưng gia sản trong nhà lại hơn rất nhiều thế gia đại tộc. Chàng ấy cũng được Thánh Thượng khâm điểm đi đến tri châu Dương Châu, vừa mới nhậm chức tháng trước.”
Ngu Diệu Kỳ nghe vô cùng chăm chú, tán thưởng: “Thám hoa lang? Vậy nhất định tài hoa hơn người, tướng mạo tuyệt đỉnh, chúc mừng tỷ tỷ tìm được phu quân như thế.”
Từ lúc nghị thân tới nay, đây là người đầu tiên tỏ ra cao hứng khi nghe chuyện của mình, trong nháy mắt Ngu Tư Vũ đã xúc động hết mức, nói hết suy nghĩ riêng tư trong lòng mình ra: “Muội muội khen nhầm rồi, quả thật Phương công tử là đấng chi lan ngọc thụ, tuấn dật phi phàm, nhưng so với Trạng Nguyên Trầm Nguyên Kỳ năm nay vẫn còn kém một chút.
Diện mạo Trạng Nguyên lang kia có thể nói tuyệt thế, đủ để lấy ra so cao thấp với đại ca cũng không ngoa. Ngày ấy hắn cưỡi ngựa dạo phố đã khiến rất nhiều người ngắm đến ngây dại, hoa tươi hà bao, trái cây được tung đầy đường đấy.”
Con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nói đến Trạng Nguyên lang, phàm là nữ tử đã từng gặp qua hắn