Muốn tìm ảnh mĩ nhân khóc cho Ngu Tư Vũ nhà ta! Thôi vậy, không có thì lấy đỡ! Cá nhân tôi rất thích chương này, thật sự rất cảm động đấy! Bạn thì sao?
Lão thái thái nhắm mắt tựa vào giường mềm, không nói lời nào, ngón tay cái lúc có lúc không ấn vào huyệt thái dương, hiển nhiên đang rất đau đầu. Hai mẹ con Phương gia khiến sự việc náo loạn ầm ĩ, lại không thể động đến bọn chúng; Lý gia là dòng dõi thư hương rất coi trong danh dự, lại nhanh chóng lui thân, trong hoàn cảnh này, biện pháp giải quyết ít phiền hà nhất chính là gả Ngu Tư Vũ qua, sau đó đuổi ra khỏi kinh, đi xa xa một chút.
Nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, đâu thể nào biết rõ đó là hố lửa còn muốn đẩy nàng vào đó chứ? Lão thái thái không thể đưa ra quyết định này nổi. Vẫn nên chờ Ngôn Nhi trở về rồi nói sau, nhất định Ngôn Nhi sẽ có biện pháp! Nghĩ đến đây sắc mặt bà mới dịu đi phần nào.
Ngu Diệu Kỳ đang chăm chú quan sát vẻ mặt lão thái thái, đoán rằng lòng bà đã có tính toán muốn đồng ý, lập tức kéo kéo Lâm thị.
Trước tiên Lâm thị quát Ngu Tương bớt nói đi, sau đó lại sai người kéo Ngu Tư Vũ đang thần trí mơ hồ trở về, vẻ mặt ôn nhu hiền hoà y hệt một mẫu thân gương mẫu, nhưng sau khi quay lại đã lập tức khẩn cầu: “Mẫu thân, mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này, vẫn nên nhanh chóng phái người trấn an hai mẹ con bọn họ cho thỏa đáng thôi. Không phải bọn họ chỉ ham chút đồ cưới của Ngu Tư Vũ thôi sao?
Hôm nay chúng ta liền cho người nâng kiệu nhỏ đưa nàng sang đó, lại thêm mấy trăm lượng vàng bạc, bảo bọn họ nhanh chóng ôm của chạy lấy người! Mẫu thân, ngài cảm thấy thế nào? Bọn họ ở trong kinh thành một ngày, Hầu phủ chúng ta liền một ngày không thể yên bình, bao nhiêu người còn đang cười sau lưng chúng ta kìa.”
Dường như lão thái thái bị bà ta nói cũng động tâm, nghĩ đến tôn tử đã vô cùng bận rộn rồi, những chuyện hậu viện thế này đáng ra người làm trưởng bối như bà phải giả quyết cho tốt mới phải, không nên để tôn tử phân tâm thêm nữa.
Đang muốn mở miệng đồng ý, Ngu Tương lại lên tiếng: “Không vội, nhất định ca ca sẽ có biện pháp, vẫn nên chờ ca ca trở về rồi hãy nói sau. Đâu thể để nữ nhi phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta tự nhiên vô duyên vô cớ bị kẻ khác bôi nhọ chứ.”
Nàng vừa mở miệng khiến lão thái thái như tìm được người tâm phúc, không chút do dự liền gật đầu đồng tình.
Lâm thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Ngu Diệu Kỳ lại nâng môi cười thầm. Để cho Ngu Phẩm Ngôn tự mình đi gặp hai mẹ con Phương gia kia? Như thế lại vừa lúc, bồn nước bẩn thứ hai mình chuẩn bị cũng đã có chỗ hắt rồi.
Đỡ Lâm thị trở về nhà giữa, nàng cầm một hộp tổ yến đi vào đông viện, quả thật đã thấy Ngu Tư Vũ nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ, một bộ dáng tâm như tro tàn.
“Tỷ tỷ, người nên nhanh chóng tỉnh táo trở lại.” Nàng ta bước từng bước nhỏ chạy nhanh qua, vừa nâng Ngu Tư Vũ dậy vừa nhận cái gối mềm trong tay nha đầu, kê sau lưng nàng, thấp giọng nói: “Tỷ đau buồn như thế chẳng phải sẽ khiến người thân lo lắng kẻ thù vui vẻ hay sao? Tỷ cũng không nghĩ lại xem, nếu tỷ suy sụp, kẻ vui vẻ nhất là ai?”
“Đương nhiên là con tiện nhân Ngu Tương kia!” Ngu Tư Vũ nghe xong lời này giống như sống lại, gắt gao nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.
“Đúng vậy.” Ngu Diệu Kỳ nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay nàng, tiếp tục nói:“Muội tin tưởng tỷ tỷ trong sạch, tất nhiên không thể làm ra những việc như thế. Nhưng mà vì sao kiện yếm của tỷ tỷ lại xuất hiện trong tay Phương Chí Thần? Là kẻ nào âm thầm đưa cho hắn ? Nhà hắn vốn đã nghèo túng đến cơm còn không có mà ăn, tự nhiên có đủ lộ phí vào kinh? Còn thuê một đại viện lớn tại Bách Hoa Tỉnh.
Trong chuyện này nhất định còn ẩn giấu rất nhiều điều dơ bẩn, tỷ tỷ còn phải nghĩ lại xem đến tột cùng mình đã đắc tội với ai để bị hại đến mức ấy. Cũng không thể sa sút tinh thần tạo đường đi cho kẻ đó được!”
Dứt lời, nàng giống như vô tâm cầm chiếc kéo đặt trên bàn, dùng sức nắm trong lòng bàn tay, dường như bị cảm động lây, nức nở nói: “Thật giận rằng muội chỉ mới trở về chưa có căn cơ, nếu không nhất định sẽ giúp tỷ tỷ bắt ra kẻ đó lấy lại thanh danh cho tỷ tỷ.”
Một tiếng roẹt vang lên, chiếc khăn lụa trong tay nàng bị xé làm hai mảnh, nhẹ nhàng lơ lửng rơi trên mặt đất.
Ánh mắt Ngu Tư Vũ chợt hiện, không dấu vết đoạt lại chiếc kéo, ngược lại trấn an nàng: “Muội muội tốt, muội có tâm là tỷ được an ủi rồi. Về phần công đạo này hãy để tỷ tự giành lấy đi, muội không phải đối thủ của nàng ta.”
“Tỷ tỷ biết là ai sao? Chẳng lẽ quả thật là……” Ngu Diệu Kỳ giống như khiếp sợ chỉ chỉ về hướng viện phía nam.
“Không phải nàng thì có thể là ai đây? Chẳng lẽ sẽ là lão tổ tông? Tỷ đi rồi, sau này muội cũng phải cẩn thận một chút, nàng ta rất âm hiểm ngoan độc!” Ngu Tư Vũ tận tình khuyên bảo, chợt ra lệnh cho nha đầu dẫn Ngu Diệu Kỳ trở về, bản thân lại thay đổi một kiện áo ngoài mới, sửa soạn mái tóc rối bời cẩn thận, cất giấu chiếc kéo trong tay áo xong liền bước chân về viện phía nam.
Khâu thị thấy mặt mày nàng ngầm có ý sát khí, quay lại phòng mới phát hiện trong hộp châm tuyến thiếu một chiếc kéo, nhanh chóng chạy theo đường tắt vội vàng cảnh báo.
Ngu Tư Vũ mang theo một lòng oán hận bước vào tiểu viện, chỉ thấy một đám ma ma nha đầu cầm trong tay những miếng ván gỗ dùng để trượng hình nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, bước chân nhanh chóng mềm xuống một chút. Nàng cố gắng chống đỡ khí thế ấy, từng bước một chậm rãi đi vào phòng, đã thấy Ngu Tương ngồi dựa trên giường mềm cắn hạt dưa, đôi mắt vừa tối vừa sáng nhẹ nhàng liếc qua đây, trong ánh mắt lộ ra ba phần thương hại, bảy phần bén nhọn.
Khâu thị quỳ gối bên chân nàng, lén lút lui ra chỗ góc phòng.
“Tốt, lại là lão cẩu nhà ngươi! Ngươi nghĩ đi theo Ngu Tương sẽ có cuộc sống tốt lành sao? Nàng ăn tươi nuốt sống ngươi xong, đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng lại biết rõ tâm tư đen tối của nàng ta, lập tức ngươi sẽ bị nàng giết chết!”
Ngu Tư Vũ còn có cái gì không rõ, vặn vẹo nghiêm mặt chửi bậy, hận không thể ăn tươi nuốt sống Khâu thị.
“Được rồi, Khâu thị là người trung tâm hộ chủ, chỉ là ngươi không cảm kích thôi.” Ngu Tương ngồi thẳng dậy, chậm rãi phủi đi đống xác hạt dưa trên làn váy, thở dài: “Ném cái kéo trong tay ra chỗ khác, nếu không ta cho các nàng đánh gãy tay ngươi, ngươi có tin hay không hả?”
Vừa dứt lời, Đào Hồng liền dùng sức chà chà bản gỗ trong tay, những người còn lại dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn qua.
Đầu ngón tay Ngu Tư Vũ run lên, liền thả rơi chiếc kéo trong tay, mũi kéo sắc bén thiếu chút nữa đã đâm vào bàn chân, sợ tới mức nàng lập tức rơi mồ hôi lạnh.
Ngu Tương cúi thân, trên mặt mang theo nụ cười lười biếng, gằn từng tiếng chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói rõ ràng xem, Khâu thị biết ta có tâm tư đen tối nào khiến ta nhất định phải giết chết nàng ấy đây?”
“Ngươi, ngươi mưu hại người nhà, hủy danh dự của ta! Ngươi ích kỷ ngoan độc, đức hạnh bại hoại! Ngươi quả thật không phải người!” Mới đầu Ngu Tư Vũ còn có chút chột dạ, sau khi nói xong thắt lưng cũng dần dần thẳng lên.
“Nói rõ lại xem, như thế nào cái mưu hại người nhà, hủy danh dự của ngươi?” Một bàn tay Ngu Tương đặt trên gối mềm, nhẹ nhàng nâng cằm, mắt to chớp chớp, giống như đang vô cùng tò mò.
Dưới ánh mắt sáng rõ của nàng, Ngu Tư Vũ hơi có chút bối rối, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sau lên án: “Kiện yếm trong tay Phương Chí Thần là do ngươi phái lão cẩu này trộm đi phải không? Sở dĩ hai mẹ con Phương gia có thể vào kinh gây ầm ĩ, cũng là ngươi sai bảo phải không? Lộ phí trên đường của bọn họ, tiền thuê tiểu viện, đều là ngươi cho phải không? Vì hại ta, ngươi thật sự đã tìm trăm phương ngàn kế!”
Ngu Tương giống như nghe được chuyện hài hước nhất thiên hạ, nhất thời cười đến cả người run rẩy, tấm áo khoác trên đầu vai lặng yên chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Nàng cũng không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu dụ hoặc người ta, bỗng nhiên sắc lại lại ầm trầm, ngón trỏ chỉ về phía Ngu Tư Vũ ngoắc ngoắc: “Ngươi lại đây cho ta!”
Vốn là giọng nói trong trẻo uyển chuyển thoáng đã hơi khàn khàn, lộ ra sự trầm trọng, làm người ta hết hồn lại có cảm giác bị áp bách. Cũng có vài ma ma cầm bảng gỗ tiến lên mấy bước ra vẻ uy hiếp, cỗ oán giận trong lòng Ngu Tư Vũ trong phút chốc như quả bóng cao su bị trút hết hơi, xì một cái trốn