Từ sau lần kiểm kê đồ cưới đó, Lâm thị cũng không dám trêu chọc lão thái thái, nhưng lại có bâng quơ nói lại lời của hai mẹ con Thường gia, lại thoáng thử giúp đỡ hai câu, thấy lão thái thái vẫn kiên trì muốn từ hôn nên liền từ bỏ. Lão thái thái là người phúc hậu, cũng không muốn từ hôn ngay trong ngày trừ phục, mà định nửa tháng sau, lại muốn chờ Thường gia mở miệng trước, cũng coi như giữ lại chút tình cảm cuối cùng cho hai nhà.
Người một nhà chuẩn bị vài món lễ vật, ngồi xe ngựa đến đó. Hai vợ chồng Tĩnh quốc công tự mình chạy ra cửa lớn nghênh đón, thái độ vô cùng ân cần.
Ngu Tương cũng biết Thường Nhã Phù vốn đã xấu xa, thấy mặt nàng ta lập tức cái mũi không phải cái mũi ánh mắt không phải ánh mắt, bĩu môi hừ một cái đã xem như bắt chuyện xong, thấy Thường Kỳ lại vung mã tiên, ánh mắt lộ ra sát khí.
Tĩnh quốc công đã thỉnh Hoàng thượng phong Thường Kỳ làm thế tử, nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, cho nên hiện giờ thân thế của hắn vẫn chưa có gì. Thường Nhã Phù tuy là nữ nhi nhà công tước, nhưng vẫn chưa nhập vào bát phân, trên đầu cũng không có phong hào Hương Quân, cho nên trong đám quý nữ ở đây thì đúng là địa vị của Ngu Tương cao nhất, lại thêm thanh danh ương ngạnh ngang tàng của nàng, trong lúc nhất thời không có ai dám bước lên trêu chọc.
Ngu Tương cũng rất vui vẻ thoải mái, thấy hôm nay vừa lúc ánh mặt trời đang đẹp, cầm một túi ngư thực ra sau hoa viên cho cá ăn, vài bà tử cao lớn vạm vỡ phòng thủ xung quanh nàng, không kẻ nào có thể tùy tiện tới gần. Thường Nhã Phù sai người theo dõi thường xuyên, thấy đã lâu mà nàng vẫn chưa thay đổi vị trí, liền khước từ nói thân thể không khỏe mà rời đi.
Tiền viện, Tĩnh quốc công mang rượu và thức ăn lên bồi tội cùng Ngu Phẩm Ngôn, kể lại từ lúc hắn cất tiếng khóc chào đời đến lúc hắn đạt phẩm cấp vị cực nhân thần, trong lời nói hàm chứa rất nhiều áy náy cùng tiếc nuối, lại liên tục mời rượu.
Xưa nay Ngu Phẩm Ngôn vẫn ngàn chén không say, chỉ lạnh lùng nghiêm túc uống rượu, cũng chưa từng trả lời, càng khiến Tĩnh quốc công xấu hổ. Thẳng đến lúc nói hết những lời đã chuẩn bị rất kĩ ra vẫn không thấy đối phương mảy may xúc động một chút nào, ánh mắt Tĩnh quốc công liền xám xịt.
Đúng tại lúc này, đại nha hoàn bên cạnh phu nhân Tĩnh quốc công chạy vào, sốt ruột hốt hoảng nói: “Hầu gia, không tốt , Ngu tam tiểu thư ở hồ nước cho cá ăn, không biết tại sao lại rơi xuống nước. Lúc này mặc dù người đã được cứu lên, nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, phu nhân nhà ta thỉnh ngài nhanh chóng đến xem một chút.”
Ngu Phẩm Ngôn ném chén rượu xuống, vang tiếng động rất lớn, phất tay áo liền rời đi, đến sương phòng hậu viện, thấy phu nhân Tĩnh quốc công đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng hốt bất định. Hắn nghĩ rằng bà nội cùng bọn người Lâm thị đang ở trong phòng, không chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa đi vào.
Trong phòng lại không thấy bóng dáng của lão thái thái và đám người kia, khắp không khí bay bổng mùi hương hoa sen, lại không hề thuần túy như ngày thường, một chiếc xe lăn đặt ở bên giường, sau tầng tầng lớp lớp màn che có thể mơ hồ thấy được đã hé ra một góc.
Tâm tình lo lắng của Ngu Phẩm Ngôn trong nháy mắt cũng bình tĩnh lại, chậm rãi đi qua xốc màn che lên.
Chỉ thấy Thường Nhã Phù bọc chăn đang rụt rè nhìn về phía hắn, trong ánh mắt hàm chứa tình ý vô tận cùng thẹn thùng. Nàng cúi đầu gọi một tiếng ‘Dịch Phong’, sau đó ngồi thẳng lên, chậm rãi cởi bỏ chiếc chăn uyên ương màu đỏ xuống.
Ngu Phẩm Ngôn vẫn duy trì động tác vén màn che, vừa nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt tối đen cũng không thấy có chút gợn sóng nào.
Thường Nhã Phù chỉ mặc một kiện yếm đỏ thẫm cùng một chiếc quần thụng trong suốt đầy cợt nhả, toàn thân vì cảm thấy thẹn thùng mà trở nên phiếm hồng, lại thêm việc thân thể uyển chuyển, da thịt trắng nõn, thoạt đầu nhìn thấy giống như yêu tinh dụ hoặc.
Nàng ôm hai tay đợi lại chờ, thấy Ngu Phẩm Ngôn chỉ bình tĩnh nhìn mình, cũng không có thêm động tác nào khác, đành chủ động ngoài người qua, ôm lấy vòng eo gầy mà cười tráng của hắn, dùng giọng điệu ngọt ngào dụ dỗ: “Dịch Phong, thiếp sai lầm rồi, chàng muốn cái gì thiếp đều cho chàng, chàng tha thứ cho thiếp lần này được không? Thiếp ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến ngươi, trong lòng vừa đau lại hối hận, khổ không nói nổi. Dịch Phong, van cầu chàng đừng chán ghét vứt bỏ thiếp, bằng không thiếp chết mất.”
Không cần hoài nghi, đây là mỹ nhân kế mà hai mẹ con Thường gia suy tính nửa tháng trời mới nghĩ ra. Ngu Phẩm Ngôn là quan cư Đô Chỉ Huy Sứ, có kỹ xảo quái quỷ gì chưa thấy qua? Không thể khiến hắn quá chén được, nếu dám kê đơn thì chính là tự tìm đường chết, chỉ có thể quang minh chính đại dùng sắc đẹp dụ dỗ, may ra còn có vài phần hy vọng.
Hắn là một binh sĩ huyết khí phương cương, bên người lại không có thị thiếp hay thông phòng, ngày thường cũng chưa bao giờ tầm hoa vấn liễu, chịu áp lực như thế đến hai mươi mốt năm, đột nhiên thấy thân thể quyến rũ của một nữ tử, vả lại đối phương chính là nữ tử mà mình sớm có hôn ước và yêu quý lúc còn trẻ, dụ hoặc đến mức ấy thì ai có thể chịu được?
Chỉ cần Ngu Phẩm Ngôn vẫn là nam nhân, không có đạo lý hắn sẽ không đưa vào miệng. Chỉ cần hắn xuống tay, hôn ước này hắn không muốn tiếp thu cũng phải chấp nhận.
Nhưng mà tưởng tượng luôn vĩnh viễn có sự chênh lệch với thực tế, Thường Nhã Phù cố nén cảm giác thẹn thùng nửa ngày vẫn chưa thấy Ngu Phẩm Ngôn có chút động tác nào, đành phải ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy trong đôi mắt phượng hẹp dài của Ngu Phẩm Ngôn đang tràn ngập sự chê cười cùng xem thường, khóe miệng nâng lên, dường như đang thưởng thức một vở kịch khôi hài.
Cảm giác thẹn thùng dâng cao đến mức tận cùng lại đột nhiên chuyển thành thẹn quá hóa giận, Thường Nhã Phù lưu loát cởi bỏ dây yếm trên cổ, kéo luôn cả kiện nội khố cuối cùng trên người, sau đó lớn mật mày mò lên người nam nhân đối diện. Nàng không tin mình đã làm loại hành động tới mức này, Ngu Phẩm Ngôn còn có thể nhịn được.
Rốt cuộc Ngu Phẩm Ngôn cũng động đậy, nhưng không hề ôm Thường Nhã Phù lăn lên giường, mà lại bắt lấy cổ tay nàng, thấp giọng trào phúng: “Thường Nhã Phù, ngươi thật sự đã giúp Bản hầu mở rộng tầm mắt. Đừng nói ngươi cởi quần áo ra dẫn dụ, cho dù ngươi có chủ động mở rộng hai chân cầu hoan, Bản hầu cũng sẽ không thèm ngươi.”
Thường Nhã Phù lờ mờ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Ngoài cửa, phu nhân Tĩnh quốc công lại canh ngay thời điểm này vội vàng dẫn đám người lão thái thái cùng Ngu Tương đi đến, thế nào cũng phải để cho người Ngu gia tận mắt thấy được cảnh tội lỗi của hắn, sau đó náo nhiệt rộn ràng tổ chức hôn sự cho hai đứa nhỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngu Phẩm Ngôn liền đưa tay đẩy Thường Nhã Phù ra, nào ngờ nàng ta bỗng nhiên như nổi cơn điên nhảy lên người hắn, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, hai chân bám quanh hông, gỡ thế nào cũng không ra.
Cửa phòng “bang” một tiếng được mở ra, vì đã có mưu đồ từ sớm, bình phong bên trong phòng cũng đã bị kéo ra, tầm mắt mọi người thoáng một cái đã nhìn thấy hai bóng người dây dưa không rõ bên trong. Phu nhân Tĩnh quốc công cùng đích trưởng nữ tỏ vẻ kinh ngạc khẽ la lên, sau đó trở tay đóng kín cửa phòng lại, muốn nhốt tất cả những người có liên can lại trong phòng không cho đi ra ngoài, làm ra bộ dáng sau đó sẽ tính sổ việc này.
Lão thái thái tức giận nói không ra lời, tay chống quải trượng cũng run lên, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ vội vàng tiến lên đỡ bà, e sợ bà sẽ chịu đả kích