Xử lý Chu thị xong, Thành Khang Đế chỉ vào Ngu Diệu Kỳ đang trốn trốn tránh tránh hỏi: “Lão thái quân, người cháu gái này của ngươi là nhị cô nương, đệ tử tục gia của Không sư thái, vừa mới trở về nhà phải không?”
Đệ tử tục gia của Không sư thái? Chuyện này có từ khi nào? Nhiều năm nay lão thái thái bỏ mặc tục vật, cũng không qua lại với các nhà khác, đúng là không hề hay biết gì về những lời đồn đãi mà hai mẹ con Lâm thị tung ra, nay chính miệng Hoàng thượng hỏi đến, ông lại còn quá hiểu rõ lai lịch của Ngu Diệu Kỳ, nỗi lúng túng xấu hổ ấy đúng là không có từ nào diễn tả.
Việc này nếu nói nhỏ thì chỉ là Ngu Diệu Kỳ ái mộ hư vinh nên mở miệng nói bừa, nói lớn ra thì đó là khi quân đấy!
Cả người lão thái thái đều chảy mồ hôi lạnh, Ngu Diệu Kỳ lại cười nhẹ, khom người đáp lời: “Khởi bẩm Hoàng lão gia, Diệu Kỳ chỉ ngây người mấy ngày bên cạnh Không sư thái, nghe được một chút dạy bảo, vẫn không thể xưng là đệ tử tục gia.”
Lúc trước nàng cũng không nói rõ rằng mình là đệ tử tục gia của Không sư thái, chỉ ám chỉ vài câu, còn những lời đồn đãi như khuôn như dạng kia đều là do đám phu nhân rảnh rỗi phỏng đoán không có cơ sở. Những lời nàng nói ngay lúc này là thật, nhưng khi người khác nghe được lại giống như một câu khiêm tốn. Rốt cuộc Không sư thái vẫn là muội muội ruột thịt của Hoàng thượng, sau này dù huynh muội hai người có nói đến việc này, cũng chỉ xem như cách mở đầu buổi chuyện trò, không sợ mắc tội khi quân.
Ánh mắt Thành Khang Đế lạnh lùng, ngay cả người xưa nay ôn hòa như Thái tử cũng phải nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên nữ tử này tâm cơ thâm trầm, bản tính bất lương.
Ngu Diệu Kỳ nhìn thấy cảm xúc hai người biến hóa, tâm trạng không khỏi lạnh xuống, cố gắng cân nhắc xem đến tột cùng mình đã nói sai chỗ nào rồi, lại nghe Thành Khang Đế trầm giọng nói: “Lão thái quân, rốt cuộc thì người cháu gái này của người cũng lớn lên ở bên ngoài, bàn về khí độ vẫn không thể so với Tương Nhi, còn phải điều giáo nhiều thêm mới được.”
“Hoàng lão gia nói đúng, đã sớm mời hai vị ma ma điều giáo, nhưng chung quy nàng ấy vẫn thiếu một chút linh tính, không có được then chốt.” Lão thái thái lên tiếng thở dài, cũng không thèm để ý đến thể diện của Ngu Diệu Kỳ.
Tất cả các vị phu nhân nghe được lời ấy xong, trong lòng cũng thầm lay động, nghĩ nàng ấy quả như lời Hoàng thượng nói, quá ít tinh thần cho gia đình. Tuy nói được Không sư thái dạy dỗ, nhưng dù sao cũng đã ẩn cư ở thâm sơn rừng già nhiều năm, vẫn còn thiếu vài phần kiến thức, lại rất khó khăn gia nhập cửa lớn, không xứng làm phụ nhân thế gia. Nếu hôm nay người bị ném trứng là nàng, không tránh được việc sẽ kéo Chu thị xuống lén lút chặn miệng bà ta, khiến Ngu Phẩm Ngôn phải chịu thêm cái tội giết người diệt khẩu, càng thêm liên lụy mọi người ở đây. Thật là người không thể lên mặt bàn được.
Sắc mặt Ngu Diệu Kỳ trắng bệch, khóe mắt ửng hồng, thân thể run rẩy tránh ra phía sau Lâm thị, cúi đầu thật thấp. Hôm nay nàng đã bại dưới tay Ngu Tương, lại là cực kì thảm hại, có câu đánh giá này của Hoàng thượng, xem như con đường gả vào phủ Thái tử của nàng đã hoàn toàn đoạn tuyệt .
Lâm thị lặng lẽ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng muốn an ủi, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng lại không cảm thấy xấu hổ phẫn hận.
Lúc mấy người nói chuyện, Trầm Nguyên Kỳ lặng lén đi đến bên cạnh Ngu Tương, đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ qua. Mặc dù Ngu Tương có hai lần duyên phận gặp hắn, có cảm thấy thoải mái, nhưng cũng không đủ để nhận lấy những vật riêng tư của hắn, khẽ lắc đầu đẩy trả lại.
Đúng tại lúc này, Ngu Phẩm Ngôn lấy một chiếc khăn tay từ chỗ chưởng quầy bước đến, Ngu Tương vừa nhìn thấy ca ca liền chui vào trong lòng hắn, vùi cả đầu dính đầy trứng gà cọ xát lên quần áo hắn, híp đôi mắt to tròn lại cười xấu xa.
Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự cưng chiều không lời diễn tả, cẩn thận từng chút từng chút lau sạch người nàng, yêu thương nhéo nhéo chóp mũi của nàng.
Trầm Nguyên Kỳ âm thầm cười khổ, âm thầm thu khăn tay vào trong tay áo lui qua một bên.
Thành Khang Đế vừa bại lộ hành tung, tự nhiên không tiện ở ngoài cung thêm phút nào, ra lệnh cho cung nhân đóng gói một số vật mua được và gương thủy ngân xong liền nhanh chóng rời đi, cũng lo lắng lão thái thái bị sợ hãi, để Ngu Phẩm Ngôn ở lại trấn an.
Chưởng quầy tiễn bước được vị tôn đại thần ấy xong, sau khi quay lại mới xem xét từng khối tóc bị lòng trắng trứng gà bị dính bết lại của Ngu Tương, dè dặt nói: “Đô Thống đại nhân, nếu Tam tiểu thư không chê, hãy đi vào nội thất gội sơ lại đầu tóc một lát. Để cho điên phụ kia xâm nhập vào cửa các hành hung, đúng là tiểu nhân giám sát không chu toàn, mong Đô Thống đại nhân thứ tội.”
“Bà ta nhìn chả giống điên phụ chút nào, có dính dáng gì tới ngươi đâu, quên đi.” Ngu Tương hào phóng xua tay, lại nhanh chóng bổ sung: “Nếu thật tình muốn bồi tội, sau này ta có đến chỗ ngươi mua đồ, ngươi giảm cho ta bảy phần là được.” ^.^
Chưởng quầy nào dám nói chữ không, lập tức đồng ý, sau đó sai người đi chuẩn bị nước ấm. Ngu Phẩm Ngôn đẩy muội muội đi vào nội thất, trước khi đi ánh mắt lại lạnh lẽo liếc Trầm Nguyên Kỳ một cái.
(-_- Vô duyên! em gái người ta người ta quan tâm, ông chỉ là chồng ông ghen cái gì?)
Trong lòng Trầm Nguyên Kỳ biết hắn tức giận vì mình đã tiếp cận Tương Nhi, không khỏi cười khổ, thầm than quả nhiên Ngu đô thống yêu muội muội như mạng giống hệt lời đồn đãi bên ngoài. Nhưng trên thực tế, kia cũng là muội muội của hắn, thế mà lại bị Ngu phủ âm kém dương sai ôm đi. Ôm một người muội muội tốt đẹp như thế đi, để lại sát thần tai tinh như Ngu Diệu Kỳ, nên nói Ngu gia thiếu nợ Trầm gia mới đúng!
Lúc hắn còn đang âm thầm ai oán, Ngu Diệu Kỳ đã nhanh chóng tỉnh táo lại sau cảm xúc lúng túng, thấy tất cả khách nhân trong các đều bị dọa đi, lại thấy lão thái thái ngồi trên ghế thái sư nhắm mắt dưỡng thần, dường như cũng không muốn quan tâm đến mình, lúc này mới đưa một ánh mắt ra hiệu cho huynh trưởng.
Hai người đi vào mọt góc tối hẻo lánh trong các, trốn ở phía sau một Bác Cổ thật lớn nói chuyện với nhau. Lâm thị không thể ngăn trở, chỉ đành liếc mắt qua liếc mắt lại canh chừng xung quanh, có cảm giác lo lắng đến dật vu ngôn biểu*.
dật vu ngôn biểu*(vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được)
“Ca ca, là muội sai rồi, huynh lượng tình hai huynh muội chúng ta đã từng bên nhau, đừng đối xử với muội như vậy. Nói thật với ca ca, muội ở Ngu gia cũng không tốt đẹp gì, lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn chỉ nhìn thấy mỗi Ngu Tương, ngược lại còn xem muội như người ngoài. Cả ngày muội đều sống trong nơm nớp lo sợ như đứng trên miếng băng mỏng, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị bọn họ đuổi ra khỏi cửa. Vẫn là cha mẹ và ca ca đối xử với muội tốt nhất, sớm biết như thế muội đã không trở về phủ Vĩnh Nhạc Hầu, giờ đây nghĩ lại hối hận cũng không kịp.” Nàng vừa nói vừa rơi lệ, sự bi thương vô cùng khẩn thiết rõ ràng
Trầm Nguyên Kỳ đánh giá nàng một lúc lâu mới nhẹ giọng cười nhạo: “Đừng, ngươi vẫn nên thành thật sống trong Ngu