Chương 12: Gãy xương.
Chu Thiếu Xuyên có giỏi tưởng tượng cách mấy cũng không ngờ một cú nhảy và tiếp đất của hắn lại có uy lực mạnh đến mức có thể trực tiếp đạp gãy xương mắt cá của Hướng Vinh.
Sững sờ đứng đó, hắn cứng họng: "Cậu, cậu..."
Hắn cứ 'cậu cậu cậu' cả buổi mà không thấy rốt cuộc muốn 'cậu' cái gì, phát hiện lời mình nói vô nghĩa quá chừng, Chu Thiếu Xuyên khôn ngoan ngậm miệng lại, sau đó trở tay đỡ Hướng Vinh.
Im lặng một lúc, hắn khẽ thở dài: "Để tôi xem."
Nói đoạn, hắn cúi xuống muốn xem vết thương.
Hướng Vinh đang phát cáu vì bị hắn niệm 'cậu cậu cậu' hoài. Nhân cơ hội điều hoà nhịp thở, Hướng Vinh không thấy khá hơn mà chỉ thấy cơn đau như xông thẳng lên não, tiếng nói không khỏi chèn thêm vài phần run rẩy: "Nhìn cái gì mà nhìn, mắt cậu cũng không có tia X-quang. Mau đưa tôi, đưa tôi đến bệnh viện."
Được cậu nhắc nhở, Chu Thiếu Xuyên cuối cùng cũng tìm lại cảm giác phương hướng. Nhưng mỗi lần đỡ Hướng Vinh xê dịch một chút, hắn đều có thể thấy cánh tay và bả vai của cậu khẽ run. Hắn quay đầu nhìn Hướng Vinh, mái tóc bên thái dương của cậu đã ướt đẫm, trên má còn dính vài sợi con con. Cậu đang cắn chặt răng, đường xương hàm căng ra càng có vẻ sắc sảo.
Chắc cậu ấy đau lắm nhỉ? Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, trong lòng đột nhiên nảy sinh đôi chút băn khoăn, nếu di chuyển với tốc độ này, e rằng phải đợi đến khi đèn đường sáng hết mới có thể hoàn toàn di chuyển ra khỏi sân quần vợt. Về phần cổng trường phía Tây gần nhất, cách đây khoảng năm trăm mét, chẳng lẽ thật sự lết từng bước tới? Liệu Hướng Vinh có đau đến ngất không?
"Lên đi, tôi cõng cậu." Chu Thiếu Xuyên bỗng nói, sau đó hắn đỡ cánh tay Hướng Vinh, chậm rãi đi vòng qua trước mặt cậu.
Hình như... thật sự không còn cách nào tốt hơn. Nếu bây giờ gọi điện thoại cho mấy anh em, chắc chắn còn phải tốn công giải thích tại sao mình bị thương. Hướng Vinh nghĩ, ánh mắt dời đến 'đại thiếu gia' đã khom lưng khuỵu gối trước mặt, suy tư cả lúc, rốt cuộc cậu đành thở dài chấp nhận số phận.
"Được không anh hai? Đừng để lát nữa cậu mất hứng, rồi lại ném tôi xuống đường đấy."
Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu, làn gió khẽ đong đưa vài sợi tóc trên đỉnh đầu, dường như gió đang âm thầm thay ai bày tỏ lòng kiên định: "Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy."
Vốn dĩ muốn nói vài câu bông đùa, định dùng lời trêu chọc để làm vơi đi cảm giác đau đớn, nhưng không ngờ người kia trả lời một cách tự tin lẫn nghiêm túc. Hướng Vinh không còn gì để nói nên chỉ có thể chọn cách tin tưởng, cậu ra hiệu cho Chu Thiếu Xuyên quay mặt lại, chống chân phải trên mặt đất để mượn lực leo lên lưng Chu Thiếu Xuyên.
Để đi đến cửa Tây trường học, hai người cần phải đi qua một khoảnh sân nhỏ. Lúc này có rất ít sinh viên lui tới, tất nhiên sẽ không chạm mặt người quen. Ra ngoài cổng gọi xe, đầu óc Chu Thiếu Xuyên vẫn còn ngập trong bối rối, khi tài xế hỏi đi đâu, hắn mới nhận ra hắn không thể gọi tên bất kỳ bệnh viện nào.
"Đến bệnh viện số 3 đi." Hướng Vinh lên tiếng, cậu nói tên một bệnh viện đáng tin cậy gần đây. Sau đó cậu sờ vào chiếc ví trong túi quần, may mà hôm nay ra ngoài có mang theo chứng minh thư và thẻ tín dụng, nếu không lát nữa sẽ bị người ta đánh bầm dập vì tội quỵt tiền mất.
Giữa lúc cậu đang nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt, Chu Thiếu Xuyên bỗng ghé sát tới từ bên cạnh. Hắn hiển nhiên vẫn còn luống cuống tay chân, nhìn mắt cá chân trái của Hướng Vinh sưng tấy, hắn dường như muốn vươn tay chạm thử, nhưng ấp ủ trong lòng một hồi vẫn chỉ hỏi một câu: "Cậu... có đau không?"
Hỏi cái gì mới mẻ hơn được không! Làm sao không đau hả? Hướng Vinh thật sự tức chết với cái loại 'tẩm ngẩm tầm ngầm' như hắn, người này không nói thì thôi, hễ nói là khiến người ta tức chết mà. Xoay mặt về phía cửa sổ, cậu quyết định tạm thời dùng im lặng để tỏ thái độ khinh thường và bất mãn với câu hỏi vớ vẩn của hắn.
Nhưng lúc này cậu thấy Chu Thiếu Xuyên đang lấy tay ra khỏi túi quần thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ. Đầu tiên hắn do dự, chỉ vươn vài ngón tay hướng đến chân trái của cậu, sau đó chầm chậm rút lại giống như lâu rồi không về quê. Lần lữa cả hồi lâu, cuối cùng hắn hoàn toàn co đầu rụt cổ đưa tay vào túi áo khoác. [1]
[1] Lâu rồi không về quê (近乡情怯): Cận hương tình khiếp, là một câu thành ngữ miêu tả sự phức tạp khi đi một thời gian xa lại trở về quê hương.
Tôi phục cậu rồi! Hướng Vinh nhìn hắn, thở dài từ tận đáy lòng. Người này rõ ràng biết cách quan tâm người khác, nhưng lúc nào lúc nấy cũng trưng ra bản mặt 'Ông đây chẳng thèm ngó ngàng đến ai', cứ nhất quyết phải cắt đứt thất tình lục dục*, tội tình gì chứ? Luyện 'Ngọc Nam Tâm Kinh' đến tầng mấy rồi? Cậu thật sự cho rằng mình là 'Tiểu Long Nam' mặc 'hắc bào' không dính khói lửa phàm tục hả?! [2; 3]
[2] Thất tình lục dục: thất tình gồm hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục; lục dục gồm sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư tháo dục, ngữ ngôn âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tướng dục.
[3] Ngọc Nam Tâm Kinh là nói theo Ngọc Nữ Tâm Kinh, Tiểu Long Nam là nói theo Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ của Dương Quá và Tiểu Long Nữ đó =))
Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong lòng cậu cũng tan đi đôi chút. Đối với câu hỏi quan tâm sứt sẹo của tên kia, đến giờ phút này cậu vẫn chưa trả lời hắn. Chỉ là nghĩ lại trong quá khứ, Hướng Vinh cảm thấy câu hỏi ấy quả thật chứa một chút quan tâm lẫn một chút lo lắng khó tả. Thôi, như vậy cũng được, cậu nhớ tới lần trước Chu Thiếu Xuyên dùng giọng điệu này là khi hắn đang hỏi thăm bà Tăng.
Cảm nhận được từng trận đau đớn như bị ai đó xé toạc mắt cá chân, Hướng Vinh khẽ nhếch khoé miệng tỏ ý không sao cả: "Thường thì khá đau. Dù sao gãy mắt cá chân cũng không chết được, nhưng chưa chắc là gãy xương, có khi bị rách dây chằng..."
Vừa nói xong, tựa như muốn phối hợp với giọng điệu dõng dạc của cậu, tài xế đột ngột phanh gấp. Hướng Vinh theo quán tính lao về phía trước nửa mét, chân trái hiển nhiên không may mắn 'thoát chết', vết thương dường như rách toạc thêm một đoạn. Vẻ bình tĩnh thong dong trên gương mặt nào còn nữa, cậu vừa nở nụ cười ngượng nghịu vừa đau đến mức trợn mắt.
Chu Thiếu Xuyên biết câu trả lời của cậu chủ yếu là vì muốn để sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng dù sao đôi mắt của hắn cũng chẳng có siêu năng lực, chỉ có thể nhìn chứ không thể giám định mức độ nghiêm trọng của vết thương. Lúc này hắn đành bất mãn liếc cậu rồi cao giọng, nói với tài xế: "Phiền anh chạy ổn định một chút, chúng tôi không gấp."
Và sau khi nói xong lời này, hắn lại không biết phải nói gì với bệnh nhân giả bộ không đau bên cạnh mình.
Chu Thiếu Xuyên vẫn luôn biết bản thân hắn từ đầu đến cuối đều rơi vào trạng thái hoảng sợ, tay chân luống cuống, nhưng hắn thật sự chưa từng xử lý loại tình huống này. Hơn nữa, hắn cũng không bao giờ nghĩ tới lực sát thương của hắn có thể lớn đến thế —— Trước đây, chẳng qua hắn từng luyện quyền anh trong phòng tập, cũng chưa hề có cơ hội đánh một trận nghiêm túc. Thế nên dường như toàn bộ mấy trận đánh trong đời hắn đều dồn vào một lần trong dịp về nước.
Lần trước thì đá gãy mấy cái xương sườn, lần này thì đạp gãy mắt cá chân.
Nhưng lần này khác hoàn toàn với lần trước! Không giống với gã đinh tán, Hướng Vinh là người mà hắn không bao giờ nghĩ đến việc 'tổn thương' cậu. Huống chi lòng hắn sáng như gương, người ta đến đây giải vây cho hắn, hay nói chính xác là 'cứu' hắn? Nhưng dẫu là gì đi nữa thì sau sự cố cà phê, hắn lại một lần nữa rước phiền phức cho Hướng Vinh.
Chu Thiếu Xuyên đang kịch liệt lên án bản thân trong suy nghĩ, mà lúc này tài xế đã nhanh chóng chạy đến nơi. Bước vào cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, Chu Thiếu Xuyên mới hiểu định nghĩa thật sự của lo lắng là gì —— Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, người người chen chúc ở khắp mọi nơi. Nào là người ngồi trên xe lăn, nào là người nằm trên băng ca đang được các y tá đẩy tới đẩy lui, còn có biết bao người vội vàng chạy khắp các phòng khám. Nhưng dù là bệnh nhân hay người nhà đều không ngoại lệ, trên mặt họ ánh rõ nét phiền muộn và lo lắng không sao tả xiết.
Chu Thiếu Xuyên thình lình ngẩn người, hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên đỡ người bên cạnh đi đâu.
Đúng lúc này, một bác gái béo lùn vừa gọi í ới vừa vụt qua, thân thể quá khổ của bác đập vào hông của Chu Thiếu Xuyên. Bất ngờ bị va chạm, hắn loạng choạng suýt chút nữa đứng không vững, nhưng trong tiềm thức lại vội vàng ôm cứng người bên cạnh, dành cho Hướng Vinh một điểm tựa vững chắc.
"Sh..." Hướng Vinh giật mình, bàn tay của Chu Thiếu Xuyên tình cờ đặt trên nơi mẫn cảm nhất —— Ngay eo của cậu. Hướng Vinh khẽ đẩy bàn tay của Chu Thiếu Xuyên ra, cưỡng chế đổi thành một vị trí an toàn khác. Sau đó cậu mới thoáng cười kèm theo thở hắt một hơi, đồng thời còn cảm thấy dường như có một luồng nhiệt không thể giải thích chạy dọc xuống thắt lưng rồi lan đến cột sống.
Để giảm bớt ngượng ngùng, Hướng Vinh vội vươn tay, trêu hắn: "Nè, xem đi, đây là môi trường y tế của nước nhà. Nhìn cảnh tượng đông đúc ở đây đi, tôi nói cho cậu nghe, chưa chắc trung tâm thương mại cũng đông đúc bằng ở đây đâu."
Nhưng trêu xong rồi, cậu không cười được nữa. Quay đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên bên cạnh, trong lòng Hướng Vinh không khỏi hối hận, đáng lý ra cậu không nên gọi 'khúc gỗ' này tới đây. Chu Thiếu gia hiển nhiên không biết gì cả, và bây giờ cậu phải mang theo bộ dáng chấn thương để nói cho hắn biết nên làm gì tiếp theo!
Lại bất đắc dĩ thở dài, Hướng Vinh hướng dẫn 'khúc gỗ' lấy số trước, sau đó xếp hàng chờ gọi tên, tiếp đến lại xếp hàng chờ chụp X-quang và đóng phí. Giai đoạn ở giữa phải trải qua mấy lần quăng quật từ trên lầu xuống tầng trệt mới lấy được phim. Đối với quy trình điều trị y tế của nước nhà, Chu Thiếu Xuyên từ một người dốt đặc cán mai biến thành thất khiếu chảy máu, thậm chí mặt mày cũng tái mét rồi. Thế nhưng hắn không một lời oán than, mỗi khi ánh mắt hắn dừng lại ở trên mặt Hướng Vinh hay mỗi khi cả hai vô tình chạm mắt, cậu đều nhìn thấy cảm xúc ôn hoà và cả vài tia lo lắng nhè nhẹ của Chu Thiếu Xuyên.
Đối chiếu phim X-quang, bác sĩ đưa ra chẩn đoán cũng giống với dự tính của Hướng Vinh. Theo lý thuyết, gãy xương bên trong mắt cá chân trái cũng có thể được tính là một loại rách dây chằng.
Đêm đó cần lập tức tiến hành cố định, khi phải lựa chọn giữa dùng thạch cao hoặc nẹp, 'khúc gỗ' nãy giờ vẫn luôn mờ mịt bỗng lên tiếng chứng tỏ cảm giác tồn tại.
"Dùng nẹp." Chu Thiếu Xuyên không chút do dự chọn ngay phương pháp cố định tiện lợi và đắt tiền hơn.
Hướng Vinh không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, cậu chợt nhận được ánh mắt hoàn toàn chân thật đáng tin của Chu Thiếu Xuyên.
"Tôi trả." Chu Thiếu Xuyên quyết định dứt khoát, câu tiếp theo còn dùng giọng điệu răn đe trắng trợn hơn, "Với lại cậu nhớ kỹ, không được trả