QUYỂN 1 - CƠN MƯA ĐẦU TIÊN
Chương 2: Từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm.
Hơn mười năm trước, chính xác là mười hai năm trước, khi ấy điện thoại thông minh chưa phổ biến như bây giờ, WeChat cũng mới bắt đầu phát triển tính năng thoại. Còn Hướng Vinh vẫn là sinh viên năm nhất, một cậu thanh niên vô ưu vô lo luôn treo nụ cười trên môi.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, cậu đến sân bay để tiễn người hàng xóm đã gắn bó với mình suốt mười tám năm, sau đó trở lại trường đặng tham gia ngày huấn luyện cuối cùng của đội bóng rổ trong kỳ nghỉ. Mãi đến lúc trời sập tối, cậu mới đạp xe leo núi phóng nhanh về nhà.
Nhà của Hướng Vinh nằm trong một khu nhà máy quân sự cũ, vị trí đắc địa, toạ lạc ở chân Hoàng Thành trên đường vành đai 2. Dân cư sống trong khu này toàn thật thà chất phác, vốn dĩ mọi người đều là công nhân viên chức trong nhà máy quân sự, nhưng với chính sách cải cách nhà ở được đẩy mạnh trong mấy năm gần đây, nhà ở quân đội ngày trước đã trở thành nhà thương mại. Sau khi cho phép kinh doanh tự do, những gương mặt mới dần xuất hiện trong khu dân cư.
Diện tích nhà máy quân sự không lớn, nó cũng chẳng phải đơn vị mật vụ, bởi ở đây không sản xuất sản phẩm quân sự công nghệ cao, mà là quân dụng tổng hợp như đồng phục huấn luyện, áo chống đạn và những loại giày leo núi không thấm nước.
Bố của Hướng Vinh là một kỹ sư cao cấp trong nhà máy, mẹ của cậu cũng vậy, nhưng chẳng qua bà mất sớm. Lúc Hướng Vinh lên ba, bà ấy đã không còn nữa.
Vào đông, ngày ngắn đêm dài, đèn đường trong khu dân cư buộc phải bật trước năm giờ rưỡi. Mặt trời ở đằng xa vẫn chưa lặn hẳn, nó còn đang nép mình trong đám mây trắng toả ra giọt nắng cuối cùng. Trong làn gió thoang thoảng cuốn theo những hạt tuyết li ti, chúng đậu trên khuôn mặt của người đi đường, mang đến cảm giác se lạnh chẳng mấy dễ chịu.
Ỷ vào độ tuổi tràn trề nhựa sống, Hướng Vinh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, bên dưới là quần kaki đơn giản, thứ ấm áp nhất trên người là đôi ủng quân đội chống nước cổ cao dưới chân.
Người trẻ tuổi chỉ lo vui chơi quên bẵng thời gian, mãi mới nhớ đến đứa em gái Hướng Hân đang đói rã ruột, cậu chẳng thể làm gì hơn bèn đạp xe thật nhanh lao về nhà. Giữa lúc rẽ vào khúc ngoặt, cậu suýt đụng phải một người phụ nữ trung niên vừa đi ăn về. May mà kỹ năng lái xe của cậu không tồi, phản ứng cũng mau lẹ, cậu bẻ lái sang hướng khác, chiếc xe đang trên đà lao tới thình lình giảm tốc độ rồi dừng hẳn.
Siết chặt thắng xe, Hướng Vinh chống một chân trên mặt đất: "Dì Từ, con không có đụng trúng dì, dì không cần sợ tới vậy đâu."
Người phụ nữ trung niên vỗ ngực thở hổn hển, cô là thủ quỹ của xí nghiệp, mọi người thường gọi cô một tiếng 'Chủ nhiệm Từ'. Thấy người trước mặt là Hướng Vinh, dì Từ chửi mát: "Làm dì sợ chết khiếp, lái chi mà lái nhanh dữ! May là không đụng trúng, nếu không chắc dì chỉ có nước gãy xương!"
"Sao mà gãy được." Hướng Vinh cười tủm tỉm với dì Từ, "Dì còn trẻ chán, loãng xương nào tới sớm vậy."
"Tào lao!" Chủ nhiệm Từ cũng cười theo, bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì đó, "Nè, dì đang tính tìm con, bác Lương nhà con đi rồi hả?"
Hướng Vinh gật đầu: "Dạ đi rồi, chuyến bay mười hai giờ, hiện tại chắc đã bay đến Siberia."
"Vậy là tốt rồi, xem như suôn sẻ."
Chủ nhiệm Từ thở dài một hơi, bật chế độ máy hát bắt đầu dông dài: "Trước đây luôn bị cái mác có quan hệ bà con ở nước ngoài làm liên luỵ, sự nghiệp không tới đâu, vợ thì bỏ nhà theo người khác. Ai biết được người ta về già có thể thật sự đi Mỹ dưỡng lão. Bác Lương của con đấy, xem như là ở hiền gặp lành."
Chủ nhiệm Từ thổn thức trước số phận bấp bênh của bác Lương, âu cũng là thật lòng mừng cho bác. Mà bác Lương được chủ nhiệm Từ nhắc tới nhắc lui là hàng xóm lâu năm có quan hệ thân thiết với Hướng Vinh, ông ấy luôn sống đối diện nhà cậu.
Bác Lương tên đầy đủ là Lương Công Quyền, sinh vào cuối những năm 1940, tính ra còn lớn hơn Hướng Quốc Cường, bố của Hướng Vinh một con giáp. Vừa nghe tên đã biết, ông không thuộc tuýp người vừa hồng vừa chuyên* của thời đó. Trên thực tế, ông thật sự sinh ra trong một gia đình tư sản. Trước ngày giải phóng, bố của Lương Công Quyền đã đưa một nhóm vợ lẽ và con cái sang Mỹ, chỉ để lại một số người con do vợ cả sinh ra, Lương Công Quyền chính là một trong số đó. Ông đã hoàn thành việc học tại Đại học Thanh Hoa ở trong nước, chuyên ngành kỹ thuật vật liệu*, ông còn nói tiếng Anh rất cừ. Sau khi tốt nghiệp, ông được bổ nhiệm vào nhà máy quân sự, nhưng vì chủ yếu là những thành phần có trình độ thấp kém, trước những năm 1980, ông phải trải qua một cuộc sống bị người đời chỉ trỏ. [1; 2]
[1] Vừa hồng vừa chuyên (又红又专): được dùng để nói về lập trường cách mạng. Ý chỉ những người vừa có kiến thức lý luận kỹ thuật, lại tích cực, hăng hái trong chính trị.
[2] Ngành kỹ thuật vật liệu: kiến thức cơ bản về các nhóm vật liệu như Kim loại, Ceramic, Polyme, Compozit và các vật liệu tiên tiến như vật liệu bán dẫn, vật liệu siêu dẫn, vật liệu y sinh, vật liệu nano... từ đó có thể nắm bắt được mối quan hệ giữa cấu trúc và tính chất của vật liệu.
Qua được đoạn thời gian khó khăn là vậy, song Lương Công Quyền lại không thể nắm bắt cơ hội trở mình. Nửa đời trắc trở, nhưng ông vẫn không thoát khỏi sự thanh cao và kiêu ngạo của lớp trí thức thời bấy giờ. Thường xuyên nói thẳng nói thật ở đơn vị, dẫn tới chức vụ của ông vẫn giậm chân tại chỗ. Ông đối với bản thân thì sao cũng được, nhưng vợ ông lại cảm thấy sống thế này quá uất ức. Sau nhiều lần cãi vã không hồi kết, cuối cùng bà ta đã bỏ chạy theo một ông chủ nhỏ người phương nam trong đêm mưa đầu xuân.
Lương Công Quyền nhận lấy những cái đau lớn nhất của một người đàn ông, ông cảm thấy bản thân đang mang trong mình nỗi nhục nhã ê chề khó lòng chịu đựng. Giữa lúc hoảng loạn không tìm thấy lối ra, ông nhốt mình trong nhà, nuốt hơn nửa lọ thuốc ngủ.
Có lẽ chưa đến lúc phải chết, khi ấy Hướng Vinh mới sáu tuổi quên mang theo chìa khoá nhà, trẻ con hiếu động thích quậy phá, cậu men theo ống nước leo lên tầng năm, định chui thẳng vào nhà qua đường cửa sổ. Nhưng chẳng biết lý do vì sao, cậu lại chạy đến cửa sổ nhà hàng xóm nhìn ngó xung quanh, và vô tình phát hiện Lương Công Quyền đang bất tỉnh nằm sõng soài trên giường.
Về đến nhà, Hướng Vinh vội vàng bấm số 120. May mắn rằng xe cấp cứu tới rất nhanh, nhân viên y tế lập tức tiến hành cấp cứu, rốt cuộc cũng kéo Lương Công Quyền từ 'quỷ môn quan' trở về.
Trải qua một lần cận kề cái chết rồi được tái sinh, ông dần nhận ra giá trị của cuộc sống, đồng thời nỗ lực sống thật tốt, cũng nghĩ cách trả ơn cho cậu nhóc ân nhân của mình.
Lương Công Quyền không có con, kể từ đó, ông xem Hướng Vinh như đứa con trai ruột để chăm sóc. Hướng Quốc Cường bận rộn chuyện công việc, thường xuyên phải đi công tác, tính tình thì cẩu thả chẳng ai bằng, thế nên 'trái tim bố già' của Lương Công Quyền dậy sóng, ông dốc hết vốn liếng của mình để chỉ dạy Hướng Vinh —— bao gồm lịch sử, văn học, toán học, vật lý, tiếng Anh, còn có cả dương cầm và cờ vây.
Dưới sự giám sát tận tình của ông, Hướng Vinh đã vô tình đỗ vào lớp dương cầm nghiệp dư cấp mười* của Nhạc viện Trung Ương và giành lấy thứ hạng 7-dan* của cờ vây nghiệp dư. [3; 4]
[3] Cấp 10 của Piano (theo chứng chỉ Piara có 18 cấp độ, thấp nhất là cấp 18, cao nhất là cấp 1): tác phẩm tương ứng với trình độ là các tác phẩm Sonatine của Mozart, Beethoven, Haydn; tập tác phẩm