Chương 22: Tam chương hợp nhất.
(Tam chương hợp nhất: ý nói tác giả dồn ba chương thành một. Ừm, tại vì chương này hơn mười ngàn chữ...)
_
Sao thế này... Nhìn chăm chú vào Chu Thiếu Xuyên, Hướng Vinh thầm nghĩ, tại sao cứ phải đi hỏi ý kiến người khác, rồi lại thêm câu 'Tôi quyết định thế nào là chuyện của tôi'?
Thế thì tôi trả lời cũng bằng thừa!
Nhưng ánh mắt của Chu Thiếu Xuyên như toả ra hơi nóng có thể thiêu đốt người khác, hắn rõ ràng đang muốn một câu trả lời từ cậu. Đối mặt với thái độ hùng hổ doạ dẫm của hắn, Hướng Vinh đành nghiêm túc suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Lẽ ra theo bình thường, áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác chính là điều cậu không thích nhất. Hơn nữa giờ phút này, cậu vẫn không hiểu vì sao Chu Thiếu Xuyên bị 'nhiễm virus' không thể tiếp xúc thân thiết với người xung quanh.
Nếu cái gì cũng không biết, vậy cậu nên lấy lập trường nào để khuyên bảo hắn đây?
"Có việc gì đâu, chỉ là chơi bóng thôi mà? Tất cả đều là nam, đụng qua đụng lại có gì ghê gớm chứ?"
"Cũng có phải cậu thật sự bị bệnh đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá. Ôi, chẳng lẽ cả đời cậu không thể tiếp xúc với người khác?"
"Nghĩ nhiều làm gì, thích thì nhích thôi. Kỹ thuật cậu rất tốt, đến lúc đó nhất định là tay chủ lực của đội. Cố lên, tôi tin tưởng cậu!"
Nếu muốn nói, Hướng Vinh có thể ném ra hàng chục câu cùng một lúc mà chẳng cần suy nghĩ, nhưng nó có ý nghĩa gì không? Không, hoàn toàn sáo rỗng. Cậu thật sự không biết Chu Thiếu Xuyên đã trải qua những gì, và rồi cậu đánh giá hắn trên góc độ của người ngoài cuộc chẳng hay hết thảy, thế thì thực chất loại hành vi này có khác gì giở thói côn đồ?
Chưa kể đến dẫu có suy nghĩ bằng đầu gối, cậu cũng biết câu chuyện đằng sau có thể khiến người chạnh lòng hoặc khiến người tức tối. Tựu trung, đó chẳng phải là hồi ức dễ chịu.
Bằng không, làm sao một người từng đạt quán quân trong bóng rổ lại đột ngột biến thành hòn đảo cô độc thậm chí không muốn học thể dục, cuối cùng chỉ đành đóng vai Độc Cô Cầu Bại* đẹp trai lai láng chơi ném rổ một mình ở vạch ba điểm? [1]
[1] Độc Cô Cầu Bại: hiệu là Kiếm Ma, là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là một trong những nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. "Độc cô cầu bại" có nghĩa là "độc thân cô đơn cầu mong bại trận".
Nhưng dù sao bóng rổ cũng là môn thể thao tập thể, dù một người có giỏi đến đâu cũng không thể gánh hết cả trận đấu. Tựa như con người là một giống loài động vật quần cư, chúng ta sẽ luôn tồn tại trong quần thể và cần đến xã hội cộng đồng. Chu Thiếu Xuyên đã sống lẻ loi một thời gian, nếu muốn tái hoà nhập với mọi người, bóng rổ có lẽ là bước khởi đầu không tệ đối với hắn... Bỗng dưng nghĩ đến điều này, Hướng Vinh cảm thấy mình rốt cuộc đã tìm ra điểm mở đầu cho câu chuyện, tinh thần cũng theo đó trở nên phấn chấn hơn.
Câu ngẩng mặt nhìn Chu Thiếu Xuyên, ánh mắt chân thành tha thiết, đoạn hắng giọng: "Tôi nghĩ..."
"Không cần nói nữa." Chu Thiếu Xuyên chợt cụp mắt, hắn dùng giọng điệu lười biếng hàng ngày ngắt lời cậu, "Tôi biết rồi."
Hướng Vinh: "???"
Cậu biết gì cơ? Thành thật mà nói, ngay cả bản thân Hướng Vinh cũng không biết nên dùng kịch bản gì để chiến với hắn, vả lại cậu mới nói mỗi hai chữ, làm sao hắn biết được?
Chu Thiếu Xuyên hiển nhiên không biết, chẳng qua hắn đột nhiên không muốn nghe nữa. Có lẽ thời gian chờ đợi quá lâu đã tiêu hao hết thảy nhiệt tình hiếm khi bùng cháy của hắn. Cũng có thể là vì hắn sợ phải nghe những câu nói nước đôi như 'Nói bao nhiêu cũng do chính cậu quyết định, nhưng cho dù cậu quyết định như thế nào, tôi cũng ủng hộ cậu'... Những lời lẽ ấy nghe mãi thành nhàm, mặc dù kiểu nói chuyện khách sáo thế này khá phù hợp với tính cách trả lời theo tiêu chuẩn của Hướng Vinh.
Như câu nói cũ, đừng đẩy những gì bạn không muốn cho người khác. Bản thân Chu Thiếu Xuyên ghét nhất bị người khác ép hỏi, tương tự như vậy, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lảng tránh của Hướng Vinh ban nãy. Tính tình của Hướng Vinh luôn hiền hoà dễ gần, song không phải lúc nào ôn hoà cũng có thể dùng được ở mọi lúc mọi nơi. Nó tựa như cách phản ứng trước vấn đề không thể thi đấu do chấn thương, Hướng Vinh từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh thản nhiên, lạc quan tuỳ duyên. Nói dễ nghe gọi là tấm lòng rộng rãi, nhưng nói khó nghe chính là không chấp nhất. Một người không chấp nhất sẽ không có cảm xúc mãnh liệt, và tự nhiên cũng không thể dùng cảm xúc hay ngôn ngữ để truyền cảm hứng hay ảnh hưởng đến người khác.
Vì thế hắn nhất định phải để Hướng Vinh nói gì đó, sau đó dựa vào đấy để tác động đến phán đoán của hắn, kỳ thực là đang làm khó cậu.
Chu Thiếu Xuyên cười tự giễu, đoạn lấy thêm một điếu thuốc rồi xoay người hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Cái thể loại gì vậy!? Hướng Vinh nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, vừa rồi cậu đã ấp ủ đầy đủ cảm xúc, nghe cũng không chịu nghe cho hết, cứ thế quẳng một câu 'Tôi biết rồi' chặn hết lời nói của cậu. Giờ phút này, Hướng Vinh cảm thấy cái gáy đặc biệt của Chu Thiếu Xuyên chẳng còn 'xuất sắc' gì nữa, cậu chỉ thấy nó cực kỳ chướng mắt, trăm phần trăm là con người phản nghịch từ trong máu, đúng là thứ sớm nắng chiều mưa!
Cả bụng lời nói không thể thốt ra, cảm giác bị chặn họng cũng rất khó chịu, Hướng Vinh bị hắn chọc giận đến mức chẳng còn tâm tình để ôn bài. Cậu để cuốn sách đang đặt trên đầu gối sang một bên rồi cầm lấy xấp giấy ghi chú trên bàn, bắt đầu vẽ loạn xạ lên đó.
Đây là một thói quen đã hình thành từ khi còn tấm bé, hễ tâm trạng buồn bực cậu sẽ bắt đầu vẽ linh tinh lên giấy. Là một sinh viên kiến trúc nên chuyện vẽ vời không gây trở ngại đối với cậu, chỉ là đáng tiếc cảnh sắc trước mặt quá đơn điệu tẻ nhạt. Cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có thằng nhãi làm cậu bực bội đứng bên cửa sổ mới có thể miễn cưỡng cho vào tranh.
Khuôn mặt chính diện của Thiếu gia rất đẹp, đường nét góc nghiêng không chê vào đâu, nhưng biểu cảm cực kỳ thiếu đánh. Hướng Vinh chẳng muốn nhìn lại bản mặt cà chớn đó, cũng may lúc này Thiếu gia đã quay mặt sang chỗ khác. Hướng Vinh cầm cây bút chì lên, bắt đầu phác hoạ hình dáng cơ thể của Chu Thiếu Xuyên lên giấy ghi chú.
Vẽ tới vẽ lui một hồi, cậu bất giác không ngẩng đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên nữa. Vừa rồi dòng suy nghĩ chưa kịp nói đã vô tình chảy xuống ngòi bút, lẽ ra phải là dáng vẻ hút thuốc bên cửa sổ, nhưng cuối cùng trở thành bức tranh Thiếu gia ném rổ. Sau khi hoàn thành bức vẽ, cậu viết vài con chữ be bé lên giấy, bấy giờ mới cảm thấy thoải mái hơn. Cậu xé tờ giấy ghi chú và kẹp nó vào cuốn sách, nói với Chu Thiếu Xuyên một câu "Tôi tắm trước đây" rồi nhảy tưng tưng vào phòng vệ sinh.
Chờ đến khi tiếng nước chảy ào ào từ phòng vệ sinh vọng ra, Chu Thiếu Xuyên mới xoay người đến bên bàn, lấy tờ ghi chú trong cuốn《Thiết kế không gian kiến trúc》của Hướng Vinh ra —— Ban nãy đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, hắn đã sớm phát hiện Hướng Vinh cầm bút vẽ tranh thông qua phản chiếu trên cửa kính, hơn nữa cậu còn thi thoảng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn biết Hướng Vinh đang vẽ hắn. Bị thôi thúc bởi lòng tò mò không biết đến từ đâu, hắn đột nhiên muốn xem thử. Nếu cậu dám vẽ tôi xấu, Chu Thiếu Xuyên nghĩ, tôi sẽ ——
Sẽ... Sẽ ngỡ ngàng.
Một tờ giấy nho nhỏ với bóng lưng của hắn trên đó, đôi chân dài và bờ vai rộng được phác hoạ theo tỷ lệ, nhưng kiểu tóc được cậu vẽ theo hơi hướm hoạt hình đáng yêu. Cậu vẽ hắn đang trong tư thế chuẩn bị ném rổ ở vạch ba điểm, bên cạnh còn có hàng chữ be bé, dáng chữ cứng cáp lấn át cả khí chất của chủ nhân bức vẽ.
—— TO: Chu • Thiếu gia • Xuyên • Slam Dunk • nhưng không thèm chơi, chúc quân vương sớm ngày khôi phục nguyên khí, trở lại giới bóng rổ! [2]
[2] Slam Dunk: dịch tạm sang tiếng Việt thì đây có nghĩa là "một cú úp rổ mạnh", cũng chính vì thế mà từ này thường xuyên được sử dụng trong những trận đấu bóng rổ.
Nét vẽ sẽ tiết lộ tâm tư của một người, Chu Thiếu Xuyên khẽ cười thành tiếng, đây là lần thứ hai hắn cười thật lòng sau khi Hướng Vinh khỏi bệnh. Đến bây giờ hắn mới hiểu ra, nếu Hướng Vinh thật sự biểu đạt tâm trạng nóng lòng muốn đẩy hắn tham gia đội tuyển, e rằng hắn sẽ cáu kỉnh dẫn đến phản tác dụng.
Nào phải tại hắn, tại trời xui đất khiến để thời kỳ phản nghịch của hắn dài hơn người khác. Thế nhưng Hướng Vinh đã vô tình dùng một liều thuốc vào đúng thời điểm để chuyên trị những người khó chiều như hắn, xem như là... chó ngáp phải ruồi đi!
Hướng Vinh không hề biết rằng cậu chỉ tắm rửa một phát mà Chu Thiếu Xuyên đã đưa ra phán quyết cuối cùng. Sự việc cứ dở dở ương ương trôi qua mấy ngày, về sau cũng không ai nhắc lại. Mãi đến tiết học cuối cùng của Triết học Mác – Lênin vào thứ sáu, cậu mới hoàn toàn bị sốc bởi tin nhắn của Vương Nhận.
Lúc đó cậu đang mơ màng sắp ngủ, trong lòng còn hối hận tại sao mình không ở trong phòng chợp mắt. Chẳng qua hối hận cũng vô dụng, vệ sĩ kiêm nam bảo mẫu Chu Thiếu Xuyên viện cớ có việc phải làm nên vừa đưa cậu đến chỗ ngồi đã tức tốc chạy biến, bây giờ cậu muốn cúp tiết cũng không có năng lực chuồn ra khỏi lớp.
Hướng Vinh nằm dài trên bàn chẳng biết làm gì gϊếŧ thời gian. Chợt, điện thoại rung lên đánh tan cơn buồn ngủ. Cậu mở WeChat, nội dung tin nhắn của Vương Nhận lập tức xốc tinh thần cậu lên đến đỉnh điểm.
【Tin tức bùng nổ! Chu Thiếu Xuyên tới đội bóng tham gia tuyển chọn!】
... Đây đúng là... Bùng! Nổ! Con! Mẹ! Nó! Rồi! Hướng Vinh nhìn lom lom vào tin nhắn có thể gây bùng nổ trong vòng năm giây mới dám tin không phải mình bị hoa mắt. Cậu chộp lấy điện thoại nhanh chóng trả lời Vương Nhận.
【Sau đó thì sao?】
Vương Nhận đang ở sân bóng rổ, cậu ta trả lời ngay lập tức:【Còn phải hỏi? Kỹ thuật nổi bật, chiều cao vượt trội. Thái Chỉ như nhặt được vàng, cười đến nỗi đếu thấy mặt trời. Có hình nè, mày muốn xem không?】
Hướng Vinh cười, hình thì thôi bỏ đi. Trời sinh khuôn mặt Thái Chỉ dài thòng như trái khổ qua đắng, cười còn xấu hơn người khác khóc. Dù sao đã biết là happy ending, xem ra mộng tưởng tìm người phát ngôn mới của Lí Tử Siêu rốt cuộc cũng trở thành hiện thực. Các anh em đều thoả lòng mong ước, nghiễm nhiên tình hình bên đó chắc chắn rất ổn. Là một chiến sĩ gãy xương, cậu đã định sẵn trở thành cổ động viên trong số hàng trăm khán giả reo hò cổ vũ cho đội bóng vào năm nay.
Bụi bặm lắng xuống, những người có tấm lòng rộng mở đều cảm thấy mọi thứ đã hoàn hảo. Chỉ là đến giờ phút này, cậu vẫn không nghĩ ra lý do vì sao Chu Thiếu Xuyên đột nhiên thay đổi chủ ý. Chẳng qua mấy chuyện đó chưa cấp bách bằng tình huống trước mắt, vệ sĩ kiêm nam bảo mẫu của cậu ắt hẳn phải ở lại tham gia tập huấn, vậy lát nữa ai đưa cậu về toà viễn vọng đây?
Hay là về nhà luôn nhỉ? Hướng Vinh tự hỏi, dầu gì hôm nay cũng là thứ sáu, gần hai tuần rồi cậu không về nhà, không biết bà cô Hướng Hân sống thế nào rồi?
Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, mọi người trong lớp nôn nao thiếu điều ùa ra ngoài như đàn chim về tổ, thầy Do hùng dũng làm con chim đầu đàn bước ra khỏi lớp, cả bọn nối đuôi bay rần rần theo sau. Nhưng cánh cửa vừa hé, Hướng Vinh ngồi ở hàng cuối cùng bên dãy cửa sổ đã nhìn thấy Chu Thiếu Xuyên đứng chờ bên ngoài.
"Sao cậu qua đây?" Hướng Vinh hỏi cậu bạn nhỏ đang đi về phía mình, "Không phải đến giờ huấn luyện rồi hả?"
"Tôi nói với thầy Chỉ ngày mai mới chính thức bắt đầu." Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, "Làm sao cậu biết? Biết khi nào?"
"Vậy cậu muốn giữ bí mật hả?" Hướng Vinh mỉm cười, "Không chịu nói trước với tôi một tiếng, xấu quá nhé."
Rõ ràng đã sớm tiết lộ với cậu, do cậu không hiểu thôi. Chu Thiếu Xuyên thầm cười, nhưng giả vờ bảo: "Mới quyết định gần đây, xem như cuối tuần cho cậu một cái bất ngờ."
Hờ, còn bày đặt chơi trò bất ngờ?! Hướng Vinh bật cười, hất cằm với hắn: "Vậy thì ăn mừng đi. Tối nay tôi mời cậu một bữa. Lát nữa mình ra ngoài ăn, muốn ăn ở đâu tuỳ cậu chọn —— Nhưng nói trước, tôi không ăn quán cóc vỉa hè đâu."
Biết cậu lại muốn nhắc đến phá lấu, Chu Thiếu Xuyên không giữ nổi bộ mặt tỉnh rụi. Hắn ho nhẹ mấy tiếng, gật đầu: "Về phòng tắm rửa trước đã. Thầy Chỉ của các cậu rất biết cách giày vò người khác, bắt tôi chạy năm vòng mới cho về."
Vệ sĩ làm tròn trách nhiệm hoá thân thành cây gậy đỡ Hướng Vinh đi đến nơi về đến chốn. Vừa mới vận động xong, hiện tại Chu Thiếu Xuyên khát muốn chết, nhưng trong phòng chẳng còn nước khoáng. Hướng Vinh thấy thế vội ngồi xuống sô pha gọi cho bộ phận dọn phòng. Người phục vụ ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói sẽ cho người mang đến ngay.
Chu Thiếu Xuyên bước vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm. Thời tiết bắt đầu nóng hơn, hôm nay hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo phông đen. Đang cởi ra giữa chừng, hắn sực nhớ —— Nếu người phục vụ đến đưa nước thì Hướng Vinh sẽ không tiện đứng dậy mở cửa. Vì thế hắn ra ngoài mở khoá cửa, để lại khe hở nho nhỏ.
Sắp đặt xong xuôi, hắn còn dặn dò cậu: "Cứ ngồi ở đó đợi đi, gác chân lên, hở một chút là không nghe lời bác sĩ. Thứ hai tuần sau, tôi mang cậu đi tái khám."
Tại sao là 'mang'? Không thể nói 'đi cùng' hả? Cậu cứ nhất định phải giống người lớn mang đứa nhỏ mới chịu à? Hướng Vinh không hài lòng với cách dùng từ của Chu Thiếu Xuyên, nhưng lại vui mừng khi phát hiện số từ trong lời nói của hắn đang có xu hướng tăng dần lên. Nhưng nếu cứ phát triển trên đà thế này, liệu có khi nào hắn ngày càng nói dai nói dài nói dở không?
Người dông dài cuối cùng cũng đi tắm, Hướng Vinh tựa lưng trên sô pha lướt web đánh giá. Cậu muốn mời Chu Thiếu Xuyên ăn một bữa thịnh soạn, xét thấy cậu ấm có vẻ hứng thú với món ăn Trung Quốc, không biết cậu ấm có ăn cay được không nhỉ? Dọc khắp cả trang web, rốt cuộc cậu tìm thấy một nhà hàng có cả ẩm thực Quảng Đông* lẫn ẩm thực Hoài Dương* ở gần đây. [3]
[3] Ẩm thực Quảng Đông: là trường phái có nhiều cách chế biến món ăn nhất. Các món ăn có hương vị thanh đạm, tươi mát, xanh non chứ không phải các món ăn có vị đậm đà, được chế biến quá cầu kì, kĩ lưỡng.
Ẩm thực Hoài Dương hay còn gọi là ẩm thực Giang Tô, đặc biệt nổi tiếng với cách trình bày các món ăn công phu. Các món ăn Giang Tô chủ yếu thường có vị ngọt và thanh dịu, không chỉ ngon miệng mà còn rất đẹp mắt.
Chu Thiếu Xuyên tắm rất nhanh, dù sao buổi tối cũng phải tắm lại, đây chỉ là tạm thời nhúng nước cho người ngợm mát mẻ hơn. Tắt vòi sen, hắn vô thức vểnh tai nghe ngóng tiếng động ngoài cửa —— Dựa trên hiểu biết của hắn đối với Hướng Vinh, hắn luôn cảm thấy người này sẽ bật dậy khỏi ghế ngay lúc người phục vụ mang nước vào.
Cái này gọi là sầu thúi ruột? Hắn không khỏi nghĩ đến trước đây bà nội thường xuyên treo từ này bên miệng mỗi khi hắn về trễ.
Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, hắn chưa từng có cảm giác bực bội hay bất an kể từ khi chuyển đến sống chung với Hướng Vinh. Mỗi ngày hắn và cậu đều chạm mặt từ sáng sớm đến tối muộn, trên thực tế hai người cũng không có nhiều điều để nói, thậm chí cũng chưa từng trải lòng về quá khứ của nhau, chứ đừng nói đến chuyện thấu hiểu nếp sống sinh hoạt của đối phương. Nhưng dẫu vậy, cả hai cũng không cảm thấy xa lạ hay ngượng ngùng. Hắn và cậu sống nương tựa lẫn nhau dưới một mái nhà —— Về đi đứng hành động, hắn sẽ chăm sóc Hướng Vinh; về những chuyện linh tinh cần đòi hỏi sự tỉ mỉ trong đời sống sinh hoạt, Hướng Vinh suy nghĩ vô cùng chu đáo, cậu ngược lại còn săn sóc hắn nhiều hơn.
Có lẽ giống với câu nói của người xưa, 'gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau'. Nhưng Hướng Vinh có một gia đình hoà thuận, mối quan hệ với bố có thể gọi là phụ từ tử hiếu, hoàn toàn không giống hắn – một kẻ lữ hành phiêu bạc rong chơi ở đất khách quê người, một kẻ ôm giấc mộng lạc lối giữa chốn thị thành tráng lệ. [4]
[4] Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau (相逢何必曾相识): Đây là một câu trích trong bài thơ Tì Bà Hành, đoạn 64 gồm bốn câu thơ: Lại rầu nghe nỗi nỉ non mấy lời/ Cùng một lứa bên trời lận đận/ Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau/ Từ xa kinh khuyết bấy lâu. Ý nghĩa của câu này: gặp gỡ nhau chả cần phải hiểu biết lẫn nhau. Câu chuyện tóm tắt sau bài thơ: Bạch Cư Dị tiễn khách ở cửa sông vào mùa thu nghe trong thuyền có người gảy đàn tì bà. Hỏi ra mới biết nàng là gái ca xướng, sau đó nàng bộc bạch nỗi lòng của mình. Bạch Cự Dị cũng xúc động với lời kể của nàng, mặc dù ông bị biếm chức đi làm Tư mã ở nơi xa hơn hai năm nhưng vẫn đồng cảm với câu chuyện đó. Đêm ấy ông quyết định làm bài này tặng nàng, đặt tên Tì Bà Hành. (Dịch thơ bởi Phan Huy Thực và Thái Trọng Lai)
Lau khô nước trên người, hắn nhè nhẹ thở ra. Nhớ tới hôm nay ở sân bóng rổ, mẹ hắn bà Địch lại gọi điện thoại đến. Lúc ấy hắn đang chạy vòng quanh sân nên điện thoại được bỏ trong ngăn tủ. Không nhận cuộc gọi, nhưng dẫu cho nhận rồi hắn cũng không có lời nào để nói. Mấy ngày gần đây, bà Địch không ngừng gửi cho hắn một số đơn xin học, vả lại còn nhiệt tình thuyết phục hắn chuyển sang Đại học Hong Kong... Hắn vẫn luôn tự hỏi, bà ấy làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Người ta hay bảo 'nồi nào úp vung nấy', từ góc độ tự ý quyết định và lừa mình dối người, cặp bố mẹ trông rõ xấu xí hơn nữa đã ly hôn của hắn quả thật xứng đôi vừa lứa. Một người thì nỗ lực thông đồng với thiếu niên xinh đẹp trẻ trung bên cạnh con trai; một người thì hao hết tâm tư giữ cậu con trai thành niên ở trước mặt; một bên có ý đồ khống chế cuộc sống của hắn, một bên còn muốn dùng lời hoa mỹ bảo rằng vì muốn bồi thường cho hắn.
Thế giới rộng lớn trải đầy hoa thơm cỏ lạ, cớ sao tất cả những chuyện li kì đó đều để hắn bắt gặp. Chu Thiếu Xuyên cười tự giễu, có lẽ bắt đầu từ hôm nay, hắn phải mua vài tờ vé số mỗi ngày thôi.
Đang lau đi màn hơi nước đọng trên gương, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ngay sau đó người ngồi trên sô pha cũng phát ra tiếng động khe khẽ. Hắn đoán không sai, Hướng Vinh cầm tinh con khỉ mà, cậu ấy căn bản không thể ngồi yên một chỗ!
Hơi ẩm trên người vẫn chưa tản đi, hắn cũng không vội mặc áo vào mà mở cửa bước ra ngoài trước.
Vừa đến phòng khách, hắn đã nghe thấy tiếng gọi ngạc nhiên của Hướng Vinh: "Bố, sao bố ở đây?"
Hướng Quốc Cường đang đứng ở huyền quan*, nhìn vẻ mặt ông như thể đang đọ sức xem ai gây bất ngờ hơn với con trai. Hôm nay ông mới trở về Bắc Kinh, vì nhớ Hướng Vinh nên đặc biệt chạy tới trường để đón cậu. Nhưng ngờ đâu vừa đến ký túc xá đã nghe nói Hướng Vinh chuyển đến toà viễn vọng, ông tính toán muốn tạo bất ngờ cho con trai nên âm thầm hỏi số phòng ở quầy lễ tân, sau đó đi thẳng lên tầng hai mươi sáu. [5]
[5] Huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Ông vừa chạm mặt đã phát hiện Hướng Vinh trông hồng hào khoẻ mạnh hơn ngày trước, nhưng khi nhìn thấy ông, phản ứng đầu tiên của cậu rõ ràng là sửng sốt nhiều hơn vui mừng. Tuy Hướng Vinh lập tức ngồi bật dậy từ trên sô pha, nhưng ngay sau đó một cậu thanh niên tuấn tú để trần thân trên bước ra ngoài. Hướng Quốc Cường nghe thấy bụng mình thon thót, ông dồn toàn bộ sự tập trung vào cậu thanh niên kia mới nhận ra là đứa nhỏ hàng xóm Tiểu Chu đã đưa Hướng Vinh về nhà ngày hôm đó.
Bây giờ con trai ruột của ông hỏi ông tại sao lại ở đây, câu hỏi này khiến Hướng Quốc Cường cảm thấy mình như vị khách không mời mà đến, hay là ông tới sai thời điểm? Ý nghĩ này chợt loé lên đã bị Hướng Quốc Cường hấp tấp đè xuống, ông cười nhẹ: "Bất ngờ không? Bố đến xem con thế nào rồi, sẵn tiện đón con về nhà ở cuối tuần."
Nói đoạn, ông quay đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên: "Chào con Tiểu Chu, con về nhà ăn cơm chung đi. Hôm nay chú làm rất nhiều món."
Nhìn thấy kế hoạch bị phá vỡ, Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên đưa mắt nhìn nhau. Hắn chợt nhận ra bản thân lúc này chưa mặc quần áo chỉnh tề nên vội cầm lấy chiếc áo phông sạch mặc vào người.
"Chào chú." Chu Thiếu Xuyên mỉm cười chào hỏi Hướng Quốc Cường, "Hôm nay tụi con cũng tính về nhà, không ngờ chú lại tới."
"Cái này gọi là tâm linh tương thông*." Hướng Quốc Cường tiến lên đỡ lấy con trai, "Con vừa khoẻ đừng có ỷ y. Mấy bữa nay đỡ chưa, khi nào tái khám?" [6]
[6] Tâm linh tương thông (心有靈犀): bản gốc là "Tâm hữu linh tê", trích trong bài thơ "Vô đề" của Lý Thượng Ẩn bao gồm cả câu: "Thân vô thái phượng song phi dực, Tâm hữu linh tê nhất điểm thông". Bối cảnh ra đời: Khi vào kinh, Lý Thương Ẩn hoặc chưa, hoặc mới cưới con gái của Vương Mậu Nguyên ít lâu, nhớ tới nàng mà viết bài thơ này. Ý nghĩa của câu "Tâm hữu linh tê" được sử dụng như ngầm ám chỉ mặc dù xa cách nhưng tâm ý tương thông.
Hướng Vinh chưa kịp đáp thì Chu Thiếu Xuyên đã cướp lời trước: "Thứ hai đi, đến lúc đó con đi cùng cậu ấy."
Hướng Quốc Cường cười gật đầu. Ông cũng không nói mấy lời lẽ khuôn sáo cũ: "Được, tranh thủ tái khám để có chuyện gì còn điều trị kịp thời."
Ba người hai xe cùng nhau lái ra khỏi cổng trường. Hơn một tuần nay Hướng Quốc Cường không gặp con trai, trong lòng có rất nhiều lời quan tâm muốn nói, nhưng đến khi đã gặp được người lại không biết mở miệng nói từ đâu, chủ yếu trong lòng ông còn tồn tại chút ít nghi hoặc, hơn nữa thời gian và địa điểm hiện tại cũng chưa thích hợp để thảo luận với Hướng Vinh.
Vì thế trên đường đi, chỉ có mỗi Hướng Vinh hỏi ông về tình hình công việc ở Thạch Gia Trang. Lẽ ra đó phải là cuộc trò chuyện quan tâm của bố với con trai, nhưng giờ đây lại trở thành màn hỏi han ân cần của con trai với người cha già quanh năm suốt tháng ăn cơm bụi ngoài đường.
Con trai ông quá hiểu chuyện, và cũng quá nhạy cảm. Trở về nhà ngồi vào bàn ăn tối, giữa lúc Hướng Quốc Cường nói "ăn nhiều đi con" lần thứ ba với Chu Thiếu Xuyên và đang có ý đồ lên tiếng tìm hiểu gia cảnh của người ta, Hướng Vinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cậu gửi cho ông một ánh mắt chứa đầy hàm ý.
"Bố, hình như con từng nói, cậu ấy là du học sinh của trường con, Hoa kiều ở Pháp. Bố còn muốn biết gì nữa?"
"Đúng vậy, bố còn muốn biết gì nữa?" Máy phát lại Hướng Hân ngắt lời, "Hôm nay sao bố giống như tra hộ khẩu người ta thế? Hồi đó bố có vậy đâu, lần này đi công tác về bắt đầu dài dòng hẳn."
Hướng Quốc Cường chẳng hề khách sáo trước mặt con gái, ông nở nụ cười hiền hậu: "Không biết nói gì nên tìm lời để nói. Nếu không, bố làm nhiều món ngon quá chừng, mấy đứa chỉ lo cắm đầu cắm cổ ăn, hết sạch rồi thì bố biết ăn gì giờ."
Hướng Hân cười méo xẹo: "Không cần mèo khen mèo dài đuôi đâu. Đồng chí Hướng Quốc Cường, ở đây còn có khách, chú ý lời nói nha."
Không khí trên bàn rất hài hoà, Hướng Hân ăn cơm hộp cả tuần cuối cùng bây giờ đã có thể ăn thức