Chương 28: Tốc độ cao.
Vẫn là câu 'có chuyện muốn nói'? Hướng Vinh khẽ cong môi, hôm nay là ngày đẹp trời nào mà lắm người đều có chuyện muốn nói với mình thế?
Nhưng trong lúc cậu ngẩn người, Chu Thiếu Xuyên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Lên xe." Thiếu gia cau mày, "Chân chưa lành à, muốn tôi phải xuống xe dìu cậu hả?"
Nghe đi nghe đi, coi thái độ của hắn kìa! Bây giờ cậu rút lại quyết định muốn làm bạn với hắn liệu còn kịp không?
Nhưng kẻ mạnh nào mà chẳng ngạo mạn. Hướng Vinh nghĩ, xem như dựa trên ý định muốn làm sáng tỏ hiểu lầm và một tí tẹo đồng cảm, cậu sẽ tạm thời bỏ qua cho thái độ xấc láo của nhãi con. Hướng Vinh chầm chập đi tới, tự mở cửa xe.
Song chưa kịp thắt dây an toàn, Chu Thiếu Xuyên đã kéo cần gạt xuống một cách thô bạo. Chiếc Mercedes-Benz giống như lắp thêm thiết bị tăng tốc, nó quay đầu như bay rồi phóng nhanh về trước.
Sau đó Chu Thiếu Xuyên không nói lời nào, mặt mày đen thui như đít nồi làm chủ cung đường. Hắn đạp ga lút cán, lao vèo vèo vào đường vành đai 5, hơn nữa đang có xu thế đưa con đường này trở thành vòng đua Le Mans.
Nhưng anh hai à, xe của anh cũng đâu phải xe đua F1 đâu... Hướng Vinh yên lặng nhìn hắn, phát hiện góc mặt nghiêng của nhãi con căng cực, khoé môi mím thành một đường thẳng tắp, từ khuôn mặt đến cơ thể đều báo trước cho một cơn bão giật cấp mấy chục sắp ập đến.
Thiếu gia muốn phát điên rồi!
Hướng Vinh không lên tiếng, chỉ âm thầm siết chặt tay vịn phía trên ghế ngồi. Giờ phút này thuyết phục Thiếu gia lái xe từ tốn có ích gì? Chẳng biết chừng còn khiến cảm xúc của cậu ấy thêm trầm trọng, vậy cứ để cậu ấy phát điên đi. Hướng Vinh nghĩ, dù sao có bố mẹ như thế quả thật đã đủ ức chế rồi. Trước đây cậu chỉ có thể hình dung qua lời kể của hắn, nhưng giờ đây đã tự thân trải nghiệm, có lẽ cậu có thể hiểu được phần nào tâm trạng của Chu Thiếu Xuyên.
Nhưng cơn điên của Chu Thiếu Xuyên đang trên đà mất kiếm soát —— Từ đường vành đai 5 rẽ thẳng vào đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh, sau khi rời thành phố thì xe cộ thưa thớt hẳn, càng thuận tiện cho hắn tăng tốc lên một trăm tám. Mà chỉ mới lái xe hơn nửa giờ, Hướng Vinh đã có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của Vạn Lý Trường Thành.
"Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để gϊếŧ người diệt khẩu thôi đúng không?" Nhìn ra ngoài cửa sổ, Hướng Vinh khẽ cười, "Không cần chạy tới Vạn Lý Trường Thành đâu, ở đây cũng được rồi. Xung quanh vắng vẻ, thời điểm chập tối, cậu ra tay ở đây sẵn tiện còn có thể huỷ thi diệt tích."
Chu Thiếu Xuyên mặc kệ cậu, nhưng chẳng mấy chốc, tốc độ xe dần giảm xuống. Ba phút sau, lối ra cuối cùng cũng xuất hiện, hắn bật đèn xi nhan rồi đánh tay lái sang phải, rốt cuộc đã lái ra khỏi đường cao tốc.
Ven đường quả nhiên không người không xe, chỉ có một ngôi làng nhỏ nom thật hoang vắng thô sơ. Giờ cơm tối đã điểm, dù là trẻ con hay chó nhỏ đều về nhà quây quần bên nhau. Đường phố tạnh vắng, chỉ còn lớp bụi đất phiêu diêu man mác buồn.
Hẳn là một ngày thăng trầm nhỉ, Hướng Vinh? Cậu đã chứng kiến những âm mưu và thủ đoạn chỉ thấy trên phim truyền hình, cũng đã thử cảm giác ngồi trên con xe với tốc độ hơn một trăm tám mươi cây số trên giờ. Cậu nhè nhẹ thở ra, nhấn nút mở cửa sổ. Trước khi Chu Thiếu Xuyên bắt đầu hút thuốc, cậu đã châm lửa cho Marlboro. Lúc này đây, cậu thật lòng cảm thấy mình cần mượn vài hơi thuốc để giảm bớt sự bức bối trong lòng.
Quá trình chờ đợi có vẻ thật lâu, Hướng Vinh biết Chu Thiếu Xuyên có chuyện muốn nói với cậu, song hắn chỉ mở cửa sổ, lẳng lặng rít từng hơi thuốc như cậu bên đây. Góc nghiêng của hắn đẹp đến cùng cực, nó vừa đủ sắc cũng lại vừa đủ mịn, y hệt một tác phẩm điêu khắc dưới lưỡi dao của Michelangelo*. [1]
[1] Michelangelo: là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý.
Thôi thì, để cậu đánh vỡ sự im lặng nặng nề vậy.
"Sao vừa rồi cậu tự nhiên xuất hiện ở đó?"
"Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Hai người đồng thời lên tiếng, và cũng ngay khi vừa nghe xong, Chu Thiếu Xuyên khẽ nhíu mày quay đầu nhìn cậu: "Cậu nói trước đi."
Thật hiếm có, cậu ấy còn biết nhường nhịn người ta kìa! Hướng Vinh gật đầu, nhận lấy trọng trách mở đầu câu chuyện: "Tôi hơi tò mò, sao vừa rồi cậu đột nhiên xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ cậu theo dõi tôi nãy giờ hả?"
Chu Thiếu Xuyên không chút do dự, gật đầu thừa nhận: "Ừ."
Lúc nào cũng đáp một chữ gọn lỏn, cậu nói thêm mấy từ có chết ai đâu... Hướng Vinh lại thở dài, đành phải tự thuyết phục chính mình, thôi bao dung cho nhãi con ấy đi, dù sao cậu còn nợ hắn một lời giải thích.
"Người giám hộ của cậu, Hoàng Dự mới tìm tôi. Không ngờ anh ta hào phóng thật, vừa mở miệng đã một trăm vạn, cọc trước năm mươi. Điều kiện thì... rất mê người."
Chu Thiếu Xuyên lườm nguýt cậu, hỏi: "Sau đó thì sao, cậu bị dụ rồi à?"
"Làm sao có thể." Hường Vinh cười, "Ban đầu tôi thấy cũng nhiều phết, nhưng nghĩ lại, số tiền ít ỏi này cũng chỉ là hạt bụi trong mắt bà Địch, quăng cho tôi một trăm vạn chẳng khác nào như bố thí ăn xin. Tôi mất vui, không thèm ngó tới nữa."
Chu Thiếu Xuyên nhướng mày, không nghĩ tới Hướng Vinh sẽ giải thích chuyện này với hắn trước. Mà ngay cả khi Hướng Vinh biết hắn theo dõi cậu, cậu ấy cũng không nghĩ tới hắn đã nghe rõ nguyên văn từng câu từng chữ trong màn giao dịch mua bán không thành giữa hai người.
Kể từ khi nhận được cuộc gọi của bà Địch, Chu Thiếu Xuyên đã tính ra bước tiếp theo của bà ấy là để tên chó săn Hoàng Dự hẹn gặp Hướng Vinh —— Đây là cách thức làm việc quen thuộc của những người như họ. Mua một thằng nhóc sinh viên miệng còn hôi sữa quá dễ dàng, kinh nghiệm trong quá khứ cũng đã chứng mình điều đó, bọn họ từng mua chuộc thành công những người bạn xung quanh hắn không biết bao nhiêu lần khi còn ở trường cũ.
Về phần hội quán đó, đây coi như là nơi cố định để Hoàng Dự hẹn 'các con cừu nhỏ'. Bản thân Chu Thiếu Xuyên cũng đã đến đó vài lần, theo bản đồ cũng không khó tìm ra, sắp xếp mọi thứ trước hết càng dễ dàng hơn, bởi tiền quả thật là một công cụ rất hữu ích —— Hắn đã mua một cô phục vụ xinh đẹp và 'chuyên nghiệp' từ lâu, đồng thời còn dặn dò cô ấy giấu chiếc máy ghi âm vào khe hở giữa các sô pha trong phòng riêng.
Sau đó khi Hướng Vinh rời đi trước, nhân lúc Hoàng Dự đi vệ sinh, cô phục vụ đã lặng lẽ lấy máy ghi âm ra. Trên đường lái xe trở về, Chu Thiếu Xuyên đã nghe hết từ đầu đến cuối cuộc đàm phán giữa hai người.
"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bán đứng bạn bè, anh ngả giá hơi thấp. Bạn của Hướng Vinh tôi, làm sao chỉ đáng giá một trăm vạn?"
Vừa nghe đến Hướng Vinh dùng giọng điệu giễu cợt nói ra câu này, hắn đã bật cười thành tiếng. Tuyệt chiêu từ chối trả giá của cậu xem như vẫn còn nằm trong dự đoán của hắn, nhưng nguyên nhân từ chối của Hướng Vinh lại nằm ngoài trí tưởng tượng và vùng hiểu biết của hắn đối với 'bản chất con người'.
Chu Thiếu Xuyên cũng tin rằng tiền bạc có thể lay chuyển cả ông trời. Về cơ bản, trên đời này không có thứ gì mà đồng tiền không mua được, kể cả 'tình cảm' —— Dẫu là khi giả vờ, miễn kỹ năng diễn xuất đủ tốt, cậu ấy vẫn có thể qua mặt hắn trót lọt, ai có thể phân biệt thật giả đúng sai chứ?
Phàm là người phán rằng tiền không phải vật toàn năng đều là những kẻ chưa bao giờ nhìn thấy sức mạnh của đồng tiền, chỉ là quỷ nghèo từ trong bản chất mà thôi.
Chu Thiếu Xuyên vốn không phải quỷ nghèo tự khắc đã trải qua sức mạnh của đồng tiền, chẳng phải tất cả những ai được gọi là bạn bè đều quỳ rạp dưới đồng tiền sao? Hắn tin tưởng Hướng Vinh không phải 'Người qua đường B' đăng bài viết, nhưng nhìn cậu bước lên chiếc Maserati của Hoàng Dự, hắn vẫn không thể chắc chắn trăm phần trăm Hướng Vinh sẽ không bị đánh bại hoàn toàn dưới sức cám dỗ khó lòng chối từ của tiền bạc.
Bà Địch bày ra trăm phương ngàn kế cốt cho hắn thấy bản chất xấu xa của con người —— Sự phản bội có thể xuất hiện bất kể khi nào và bất cứ ở đâu, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn bất biến. Chỉ khi hắn trở thành người điều hành công ty Zifo của gia tộc, hắn mới có thể giống bố mẹ, trở thành một người hô mưa gọi gió.
Nhưng tiếc thay, Hướng Vinh là một nước cờ hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của mọi người. Một cậu thanh niên bước ra từ gia đình bình thường, một con quỷ nghèo sống trong khu dân cư lâu đời, thế mà cậu ấy dùng phương thức tuỳ tiện nhất, vô tư nhất để từ chối điều kiện đầy sức hấp dẫn của bà Địch. Chẳng qua nếu nghiêm túc nghĩ lại, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu ấy cũng từng từ chối chiếc áo sơ mi hàng hiệu mà hắn tặng đó thôi?
Phải biết rằng rất nhiều năm về trước, chỉ vì Vincent thầm thương trộm nhớ một bộ quần áo Tom Ford bấy lâu, gã đã dùng biết bao thủ đoạn có mềm có cứng để ám chỉ hắn hãy nhìn vào 'tình bạn' giữa hai người, lấy nó làm tiền đề để vung tay góp tiền giúp gã thoả lòng mong ước.
Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu thanh niên ngây thơ không bị đồng tiền chi phối ngồi bên cạnh, sự ngây thơ của cậu đã vì khan hiếm mà càng trở nên quý giá, giờ phút này chúng hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt cậu.
Chu Thiếu Xuyên bỗng cười, như thể đã trút được gánh nặng, còn mang theo cả cảm giác khoan khoái đã lâu chưa thấy.
Theo đó, toàn thân hắn cũng thả lỏng hơn.
Hướng Vinh nhận thấy cảm xúc của hắn đã hoà hoãn, cậu không khỏi liếc hắn: "Mới nói thế đã tin rồi? Lỡ như tôi dùng kế gián điệp thì sao? Đầu tiên tôi làm như cao thượng từ chối số tiền