Chương 35: Đoạn Kiều.
[1] Đoạn Kiều (cầu gãy): có tên gọi chính xác là "Đoạn Tâm Kiều", là nơi chụp ảnh nổi phản chiếu nổi tiếng ở Hàng Châu.
_
Khách du lịch nườm nượp từ Tây Hồ đổ về phía Quảng trường Nhạc nước, ở bên kia cũng đông không kém so với khu Tây Hồ bên đây.
Trong đám đông chen chúc nơi nơi, Hướng Vinh cảm thấy đứng yên tại chỗ cũng đã khó, huống chi là đi nhanh. Không biết Chu Thiếu Xuyên dùng Di Hồn đại pháp hay phép thần thông nào mà nhoáng một cái đã biến mất?
Chẳng lẽ chỉ vì chân hắn dài? Đứng giữa đám đông xô đẩy chen lấn, Hướng Vinh cúi đầu nhìn xuống, chân của mình cũng đâu có ngắn nhưng sao nãy giờ không nhích nổi mười bước...
Trước khi đi ngang qua Quảng trường Nhạc nước, Hướng Vinh đã đổ mồ hôi nhễ nhại, đỉnh đầu nóng như thể biết bốc khói. Xung quanh thì ồn, đường thì đông, mình thì nóng như lửa đốt, Hướng Vinh càng ngày càng bực bội. Thấy bên đường có cửa hàng bán thuốc lá và rượu vang, cậu lập tức bước vào mua một gói Marlboro hương bạc hà.
Trong tình huống bình thường, Hướng Vinh không có thói quen hút thuốc, chỉ khi tâm trạng không vui hoặc trong lòng vướng bận gì đó, cậu mới nhớ đến mùi thuốc lá. Hút đến một nửa, cậu thẫn nhờ nhìn nửa điếu thuốc còn lại đang chầm chậm cháy rụi. Thật ra làn khói xanh xám lượn lờ quanh các đốt ngón tay chẳng giúp ích gì cho tâm trạng, nhưng nó khiến cậu nhớ đến một người nghiện thuốc lá khác, cũng chính là người đang quấy phá trái tim cậu —— Chu Thiếu Xuyên.
Thiếu gia mất tích đã hơn nửa tiếng, Hướng Vinh chưa từng nhắn tin hay gọi điện thoại cho hắn, chủ yếu là vì sợ. Cậu sợ Thiếu gia buông lời khó nghe giữa cơn thịnh lộ đang chiếm lấy lý trí, sợ Thiếu gia nhìn thấy tin nhắn cậu rồi đi luôn không về nữa.
Từ bé đến lớn, Hướng Vinh nhận được nhiều lời đánh giá nhất ngoài 'đẹp trai, thông minh, thân thiện, đáng tin cậy và được việc' còn có hai chữ 'bình tĩnh'. Nhưng hai chữ nọ nếu hiểu theo hướng tích cực, có thể cắt nghĩa là lý trí và không bốc đồng; còn theo hướng tiêu cực là quá thận trọng và thiếu cảm xúc. Từ lúc còn thuở thiếu thời, cậu đã mất đi cảm giác nhiệt tình máu lửa. Và đặc điểm tính cách này cũng thể hiện ở mọi khía cạnh, bao gồm cả giao tiếp giữa các cá nhân với nhau. Ngẫm lại mà nói, tất cả những người mà cậu kết bạn tới nay đều có một điểm chung. Đó chính là sẽ không dễ dàng trở mặt với cậu, hơn nữa còn chủ động nhận lấy cành ô liu của cậu.
Nói cách khác, ở cấp độ tiềm thức, cậu thật sự là người rất sợ bị từ chối.
May mắn thay, Chu Thiếu Xuyên đã nhận lời trợ giúp của cậu ngay từ lần đầu tiên —— Nếu đêm đó Chu Thiếu Xuyên kiên quyết không mở cửa, hoặc lạnh lùng cảnh cáo cậu đừng chỏ mũi vào chuyện của người khác, có lẽ trong mắt trong tim Hướng Vinh sẽ chẳng có vị trí của hắn, và mối quan hệ của hai người cũng chắc chắn không thể tiến triển đến bước hiện tại.
Vậy... đây có được gọi là một kiểu tính cách trốn tránh không? Đôi khi Hướng Vinh cũng bất lực với điểm này của mình, rõ ràng cậu rất xông xáo trong nhiều tình huống, cũng dũng cảm đảm đương nhiều việc mà người khác e ngại. Nhưng cậu luôn quá nhạy cảm trong mối quan hệ giữa người với người, ngay cả khi đã ý thức rõ vấn đề của mình nằm ở đâu, cũng khó có thể tự đột phá.
Có lẽ đây là sự 'bướng bỉnh' từ trong xương máu mà Chu Thiếu Xuyên từng đánh giá cậu, hay nói trắng ra đó là kết quả của lòng tự tôn quá cao và thói sĩ diện hão? Tựu trung, vì cậu sợ nhận được câu trả lời khó nghe và thái độ hằn học của Chu Thiếu Xuyên nên đến nay vẫn chưa hạ quyết tâm liên lạc với hắn.
Hoặc nếu không, chờ thêm một lúc nữa? Hướng Vinh tự an ủi bản thân, dù sao cái kiểu cư xử không thuận lòng thì lập tức bỏ đi của hắn thật sự không nên nuông chiều, có chuyện gì mà không thể hai mặt một lời trao đổi thẳng thắn với nhau chứ? Chưa kể bây giờ Thiếu gia mới chỉ là bạn cậu, dẫu cho sau này trở thành bạn trai cậu —— À không, điều này không thể, nhưng dù sao cậu cũng không bao giờ dễ dàng dung túng cho thói hư tật xấu của hắn!
Chẳng qua Hướng Vinh không biết rằng, Chu Thiếu Xuyên không có ý định bỏ đi luôn.
Lúc đó Chu Thiếu gia thấy Hướng Vinh không hề lên tiếng nói chuyện suốt cả dọc đường, cộng thêm cảm xúc của hắn đang lững thững nơi đáy vực, tiếp đến còn bị Hướng Vinh từ chối chụp ảnh chung. Giọt nước tràn ly, trong khoảnh khắc đó, tâm trạng vốn đang lưng chừng của hắn lập tức nằm rạp dưới đáy.
Sau đó Hướng Vinh nhận điện thoại từ Hướng Hân, nhưng trước đó cậu đã tỏ rõ không đồng tình với ý kiến của hắn. Và một tiếng thở dài khi ấy của cậu đã trực tiếp khiến cảm xúc bực bội của Chu Thiếu Xuyên bay ngược lên bầu trời, còn tâm trạng đã nằm dưới đáy vực của hắn thì đang trên đà muốn tồi tệ hơn nữa. Hắn nghĩ, nếu bây giờ cái đầu của hai người đang 'nóng' thì tốt hơn hết nên đi riêng để 'nguội' bớt, hơn nữa hắn quả thật cần sắp xếp mớ rối rắm đang cồn lên trong lòng mình.
Chỉ là sức tưởng tượng của hắn có lớn cách mấy cũng không ngờ một cuộc 'tránh mặt nho nhỏ' mà hắn tính toán đã bị đám đông bẻ lái đến tận bên kia Tây Hồ.
Bóng dáng Hướng Vinh đã sớm chìm trong biển người mênh mông bất tận, hàng ngàn người như hoá thành hàng ngàn đàn cá cuốn hắn đến tận đây, có lẽ Hướng Vinh cũng không thể xuyên qua đám người theo kịp bước chân hắn. Một lúc lâu sau, Chu Thiếu Xuyên bắt đầu vừa mệt vừa khát. Hắn ghé vào quán cà phê ven hồ, tìm một góc không người bên cửa sổ, gọi một tách cà phê đen, rồi lặng lẽ nghĩ về những câu hỏi phức tạp cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Mọi chuyện có lẽ dần trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát kể từ khi hắn có giấc mộng diệu kỳ đó, vậy thì hãy bắt đầu gỡ rối từ chính giấc mộng này. Câu hỏi đầu tiên, rốt cuộc hắn có cảm giác gì với cậu thanh niên trong mơ?
Ngay từ nhỏ đã sống trong một môi trường tự do và cởi mở, hắn có ý thức về khuynh hướng tính dục của mình từ rất sớm. Hắn biết rằng mình thích con trai, hơn nữa đây hoàn toàn là lựa chọn cá nhân. Điều tiếc nuối duy nhất là trước khi rời khỏi Pháp, hắn vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác rung động vì một người. Không những thế hắn còn bị sốc và cảm thấy ghê tởm trước những bí mật của bố mình.
Đối với hắn, đồng tính chưa bao giờ là điều đáng sợ, làm sao người ta có thể sợ hãi đồng loại của mình chứ? Điều thật sự đáng sợ là kiểu người đồng tính không bao giờ chung thuỷ với chính cảm xúc của mình, tự lừa dối bản thân và lừa dối người khác ở mọi lúc mọi nơi.
Hắn thừa nhận, vì chuyện của bố nên đã đóng cánh cửa trái tim của mình trong một khoảng thời gian. Hắn theo bản năng không còn tin tưởng vào ai, cả người luôn nhuốm trong màu u uất và buồn chán. Nhưng tất cả những nguyên tắc và vòng tròn an toàn đó đều bị gãy vụn khi giây phút Hướng Vinh bước vào cuộc đời hắn.
Trên thực tế, thật khó để nói ai đã bước vào cuộc đời của ai. Dẫu sao cũng là hắn dọn đến cách vách nhà người ta trước, và rồi trở thành hàng xóm của Hướng Vinh, cũng chính hắn đã tự tay đổ tách cà phê nóng hổi lên người cậu.
Nhưng cậu thanh niên từng bị hắn cười nhạo đã từng chút xuyên thủng tấm lưới phòng vệ của hắn bởi thái độ bao dung, trong sáng và rộng lượng. Nếu phải ví cậu bằng một hình ảnh nào đó, hắn nghĩ, Hướng Vinh sẽ là một mặt trời nhỏ ấm áp. Ánh nắng dịu dàng của cậu đã làm tan chảy vỏ bọc lạnh lùng bấy lâu của hắn, xua tan đi mây mù choán đầy trong đầu hắn và đồng thời đốt cháy một trái tim cứ ngỡ đã tàn lụi.
Như câu nói một loại gạo dưỡng trăm loại người, có người tính tình quái lạ, có người mất niềm tin vào tình yêu vì nỗi bất hạnh của gia đình, có người sợ bị tổn thương, cũng có người sẽ chọn một con đường khác —— Chẳng hạn một người chưa từng trải qua hơi ấm của tình yêu gia đình sẽ càng khát vọng và muốn xây dựng một đời sống tình cảm trọn vẹn cho riêng mình.
Chu Thiếu Xuyên chính là người đó.
Đối với hắn, niềm khát khao tình yêu và sự ấm áp tựa như những con thiêu thân luôn lao đầu vào biển lửa, tựa như hoa hướng dương sẽ luôn hướng về phía mặt trời, đó là bản năng theo đuổi đã khắc sâu vào cốt tuỷ hắn.
Sau khi xác nhận rằng bản thân có tình cảm với Hướng Vinh, hắn đã cố sử dụng các ám chỉ bằng lời nói, và thậm chí còn cố gắng lợi dụng va chạm thân thể để truyền đạt tiếng lòng của mình. Nhưng tiếc thay, những gì Hướng Vinh cho hắn không như ý muốn của hắn —— Cậu cho hắn một khuôn mặt phẫn nộ, một hành động cảnh giác và một lời nói gay gắt.
Hắn bối rối đến cùng cực, bởi hắn cảm nhận được thái độ của Hướng Vinh đối với hắn khác hẳn với mọi người. Hắn đã gặp một Hướng Vinh khi ở chung với bạn bè, đã gặp dáng vẻ Hướng Vinh khi trò chuyện với mấy người trong đội bóng rổ, cậu không hề kiêng kỵ, cậu tuỳ ý mắng chửi, tuỳ ý trêu đùa. Nhưng đối với hắn, từ hành động đến lời nói của Hướng Vinh sẽ có thêm một chút thận trọng và một chút chừng mực hết sức tinh tế —— Và đây cũng không phải là thái độ nên có với bạn bè anh em.
Trực giác cho hắn biết, chỉ cần dựa vào điểm khác biệt này đã có thể đoán rằng —— Chí ít Hướng Vinh có ấn tượng tốt với hắn.
Chu Thiếu Xuyên vốn là người đã quyết định cái gì sẽ dốc toàn lực để bảo vệ cái đó, hễ đã đặt ra mục tiêu sẽ dốc toàn tâm để