Chương 37: Nhận lỗi.
Tâm trạng của Hướng Vinh cả buổi chiều như rơi trong vực sâu vô tận, nghiễm nhiên nguyên nhân không phải do chị khoá trên nhất quyết nhờ cậu làm mai mối, mà là do đối phương cố ý trong lúc vô tình nói ra sự thật ——
Sớm muộn gì Chu Thiếu Xuyên cũng sẽ rời đi, trở lại nơi thuộc về hắn.
Hướng Vinh đã mất gần như toàn bộ thời gian để cảnh cáo bản thân rằng trên đời này không có bữa tiệc nào là vĩnh viễn, người thân và bạn bè hầu hết chỉ có thể đồng hành cùng bạn trong một chặng đường. Đời người quá ngắn, mối quan hệ giữa người với người lại càng ngắn hơn.
Cũng giống như những người bạn từng cùng ta nghịch bùn tắm mưa, cùng ta cười khúc khích trước mẩu chuyện hài hước trong tuần san học trò, và cũng từng cùng ta khóc thút thít trong mấy trận đòn roi của bố mẹ. Nhưng đến mùa tốt nghiệp, họ chuyển nhà và bước vào những ngôi trường mới. Nhịp điệu cuộc sống khác nhau khiến những cuộc gọi hỏi thăm giữa ta và họ dần thưa thớt. Để rồi cuối cùng, ta và họ không còn liên lạc với nhau nữa. Và ngay cả khuôn mặt của đối phương cũng bắt đầu trôi đi vào quên lãng.
Năm nay còn chưa đến hai mươi, nhưng nếu tính toán kỹ thì coi như cậu là một người bạn từng đi ngang đời hắn.
Hầu hết những người bình tĩnh đều giỏi rút bản thân khỏi vòng lặp suy nghĩ, Hướng Vinh luôn là người có thể gỡ rối cho những bộn bề của chính mình. Song vừa nhảy xuống xe buýt, cậu đã thấy 'Chu Thiếu Xuyên không thuộc về nơi này' đứng cạnh bồn hoa nhỏ dưới lầu. Chỉ là có giàu trí tưởng tượng cách mấy cậu cũng không nghĩ tới sẽ bắt gặp một cảnh tượng sống động như thế ——
Mỹ nữ trẻ trung phơi phới với gu ăn mặc thời thượng vỗ nhẹ vào ngực Chu Thiếu Xuyên với nụ cười ba phần giận hờn và bảy phần ngọt ngào, hành động vừa thân thiết vừa tự nhiên, gần giống với khái niệm tán tỉnh và... đánh yêu.
Hướng Vinh nhìn chằm chằm vào cô gái ấy ít nhất năm giây, trong đầu chợt hiện lên ba chữ: Xứng đôi thật! Cậu cụp mắt xuống, cảm thấy từ lồng ngực đến cổ họng đều đẵm trong mùi vị chua xót đến cùng cực, nó như thể cậu bất thình lình bị trào ngược thực quản vậy. Hướng Vinh nuốt nước bọt mấy lần, âm thầm hít thật sâu, nhắc nhở chính mình cũng nên duy trì nụ cười trước mặt bạn của Chu Thiếu Xuyên.
Nếu ngày này sớm muốn gì cũng sẽ đến, vậy ít nhất cậu vẫn có thể giữ được phong độ và phép lịch sự đúng mực trong ký ức hắn.
Hướng Vinh ngẩng đầu. Cậu đi nhanh hơn một chút, nở một nụ cười thản nhiên với cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa đang đứng trước mặt.
Chu Thiếu Xuyên rõ ràng đã thấy nét buồn bã thoáng qua trên mặt Hướng Vinh. Nhưng một giây sau, hắn đã ngỡ ngàng bởi nụ cười của cậu.
Phải nói rằng, đôi lúc Hướng Vinh rất kỳ lạ, khuôn mặt cười và khi không cười của cậu rạch ròi như đối lập hai bên Thái Cực —— Đôi mày kiếm mi khẽ cau sẽ lập tức có cảm giác uy nghiêm trầm tĩnh, mà khi cậu mỉm cười nhẹ nhàng sẽ như nắng xuân hiền hoà tràn về, chốc chốc còn tựa như làn gió man mát trong ngày hạ oi ả, chốc chốc lại tựa như hơi ấm trong đêm đông lạnh giá, nó thấm vào từng tế bào khiến con người ta bất giác nảy sinh lòng khao khát.
Tuy rằng Chu Thiếu Xuyên thật sự đắm chìm vào đó, nhưng hắn không cảm thấy phiền não đã trôi mất, ngược lại càng thêm mê mang bối rối —— Ai mới là một Hướng Vinh chân thật nhất? Rốt cuộc trong lòng cậu ấy ẩn chứa suy nghĩ gì?
Chu Thiếu Xuyên không đoán ra được, bỗng nghe thấy Joyce mỉm cười chào hỏi Hướng Vinh: "Hello, chàng đẹp trai —— Đây là trai đẹp mà cậu vừa nói còn đẹp hơn cậu đúng không? Vậy thì cậu nói đúng rồi đó, cậu ấy đẹp hơn nhiều!"
Chu Thiếu Xuyên không phản đối câu này. Hắn cười nhạt, sau đó hỏi Hướng Vinh: "Sao hôm nay cậu về sớm vậy?"
"Tài liệu đã tìm gần hết. Bây giờ chỉ còn lại PPT, về nhà làm cũng được." Nói đoạn, Hướng Vinh nhìn Joyce, "Cậu không giới thiệu sao?"
Chu Thiếu Xuyên vừa tính lên tiếng nhưng Joyce đã nhanh nhảu cướp lời: "Hi, tôi tên là Joyce. Tên tiếng Trung là Hứa Giai Di. Tôi là... thanh mai trúc mã của Xuyên."
Cô ôm lấy cánh tay Chu Thiếu Xuyên, dựa sát vào người hắn, còn ngẩng đầu nhìn hắn cười hỏi: "Là từ này đúng không? Không dùng sai đúng không?"
Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, dường như đáp án đã bày sẵn trước mắt, mối quan hệ hai người cũng rõ ràng như mặt trời ban trưa. [1]
[1] Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư (青梅竹马,两小无猜): Đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ.
Hướng Vinh khẽ gật đầu. Cậu dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể giới thiệu bản thân với Joyce. Bấy giờ tay phải cậu hãy còn đút trong túi quần, đầu ngón tay chợt chạm phải mép giấy mỏng đã được bỏ trong đó từ lâu.
Mảnh giấy chứa thông tin liên lạc mà đàn chị nhờ cậu đưa cho hắn dường như đã vô dụng. Bạn gái cuối cùng cũng xuất hiện, nếu lúc này cậu vẫn muốn làm mai làm mối thì chẳng phải cố tình phá rối tình cảm người ta sao?
Chu Thiếu Xuyên đang định kéo bàn tay thon gầy của Joyce ra, song trông thấy nụ cười nhẹ của Hướng Vinh, trong lòng hắn bỗng nghĩ đến điều gì đó. Hắn bỏ qua hành vi thân mật của Joyce, đoạn hỏi: "Lát nữa cậu có bận gì không? Ra ngoài ăn chung với nhau đi?"
Hướng Vinh thoáng sửng sốt: "Không được. Bố tôi lại đi công tác, lát nữa tôi phải nấu cơm cho Hướng Hân. Hôm nay cũng còn rất nhiều việc chưa xong, không thể ra ngoài được."
Cùng lúc đó, Hướng Vinh nghĩ: Dù là cậu ôn lại chuyện xưa với bạn thanh mai bé nhỏ của cậu, hay là hai người ăn tối dưới ánh nến, nói chung cậu đã có người bên cạnh, cớ gì còn muốn tôi đi theo làm bóng đèn?
"Tiếc vậy, tôi còn muốn làm quen với trai đẹp mà." Joyce tiếc hùi hụi, "Cỡ nào cũng không thoát khỏi số phận phải ăn bữa cơm chán ngắt với tên mặt lạnh. Hướng Vinh nè, bữa khác chúng ta ra ngoài ăn nha?"
Nghe như không ổn lắm? Chẳng biết do cô nàng quá hoạt bát hay chỉ nói suông vậy thôi, song dầu gì Hướng Vinh không đoán ra tâm tư của cô gái ngoại quốc nên chỉ đành gật đầu, trả lời một cách lịch sự: "Được."
"Vậy tôi lên trước." Hướng Vinh nhìn Chu Thiếu Xuyên, "Nhớ dẫn người ta ăn cái gì ngon ngon, đừng dẫn vô mấy quán vỉa hè đấy."
Hướng Vinh xoay người đi vào hành lang, Chu Thiếu Xuyên vẫn đứng tại chỗ nhìn theo cả hồi lâu. Nhưng chân của Hướng Vinh dài chẳng kém cạnh hắn, chẳng mấy chốc cậu đã lên tới tầng hai. Chu Thiếu Xuyên chỉ có thể bắt lấy bóng lưng vội vã của cậu, nào nhìn thấy một chút cô đơn len lỏi nơi đáy mắt hệt như trong tưởng tượng của hắn.
"Sao rồi, nhìn đủ chưa?"
Joyce lên tiếng nhắc nhở. Ngay khi Hướng Vinh vừa đi, cô đã lập tức buông cánh tay của Chu Thiếu Xuyên, còn đứng cách xa hắn như Sở hà Hán giới: "Đủ đẹp, đủ cá tính, hơn nữa con người còn rất chân thành. Có rất nhiều người trên đời này ở một số thời điểm miệng thì cười nhưng mắt lại không. Mà... cậu ấy không giống vậy, cho dù cậu ấy đối mặt với một người không thích, ví dụ như tôi." [2]
[2] Sở hà Hán giới: con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Ý nói Joyce dịch ra xa Thiếu Xuyên như kiểu hai quân hai nước í.
"Làm sao cậu biết Hướng Vinh không thích cậu?" Chu Thiếu Xuyên nhìn Joyce, hỏi.
Joyce nhún vai cười: "Không đến mức là không thích, nhưng ít nhất có một chút... Ừm, chua chua. Tôi ngửi được đấy. Tôi luôn ngửi được hơi thở giữa người với người. Khi còn nhỏ ở trong công ty bách hoá tổng hợp, tôi thường có thể ngửi thấy những mùi đó, người này không vui, người kia đang buồn, hôm nay người này muốn tiêu xài phê pha... Đại khái là năng lực đặc biệt của tôi đó."
Nghe như thể bí thuật vớ va vớ vẩn nào đó, nhưng Chu Thiếu Xuyên thật lòng không thể phản bác. Gia đình Joyce vốn dĩ mở một chuỗi cửa hàng bách hoá, hiện vẫn kinh doanh những mặt hàng bách hoá cao cấp. Cơ nghiệp gia đình mỗi ngày một lớn, chuyện làm ăn kinh doanh đã lan sang Đông Nam Á và cả Châu Âu. Như một thú vui tiêu khiển, cô bắt đầu 'tuần tra' những cửa hàng bách hoá của nhà mình kể từ khi biết đi. Nói theo cách của cô, ngoài nhu cầu kiểm soát việc làm ăn gia đình, cô còn được thưởng thức những vỏ bọc xinh đẹp của con người, nhờ đó cặp mắt nhìn việc nhìn người của cô rất sâu sắc.
Và lần này cô đến Thượng Hải, một mặt dự định làm du học sinh trao đổi trong một năm, mặt khác cũng tính toán giúp gia đình mở rộng kinh doanh tại Trung Quốc. Chu Thiếu Xuyên tìm cô để bàn bạc chuyện hợp tác, song không phải để mở một chuỗi cửa hàng bách hoá. Với sự phát triển vượt bậc của Internet trong mấy năm gần đây, thành lập một công ty bách hoá không còn là sự lựa chọn khôn ngoan. Điều hắn muốn là tận dụng lợi thế của Joyce trong các kênh kinh doanh có sẵn để cùng nhau xây dựng và phát triển một trang web mua sắm trực tuyến với các thương hiệu sang trọng hàng đầu thế giới.
Sức mua của các mặt hàng xa xỉ trong nước đã tăng lên vào những năm gần đây. Ngay cả khi không nhìn vào số liệu báo cáo do các nhà phân tích của McKinsey* tổng hợp, Chu Thiếu Xuyên cũng biết rằng trong mười năm tới, Trung Quốc chắc chắn sẽ trở thành quốc gia tiêu thụ hàng xa xỉ đứng đầu thế giới. Thị trường mới đủ lớn nhưng cơ hội là hữu hạn. Hắn có tiền và nguồn lực, đương nhiên sẽ muốn đón đầu và giành lấy miếng bánh sớm hơn. [3]
[3] McKinsey: là một công ty tư vấn quản lý toàn cầu. Họ nghiên cứu thị trường, nghiên cứu về những xu hướng mới nổi trong mọi ngành công nghiệp, những vấn đề cấp bách nhất mà xã hội đang đối mặt và công bố chúng một cách rộng rãi.
Joyce khoe 'kỹ năng thần kỳ' xong bèn quay lại chủ đề chính: "Vốn khởi nghiệp của cậu đủ rồi, nhưng tiếp theo thì sao? Tôi luôn lo lắng cậu sẽ nghèo dần dần bởi cậu chưa bao giờ chịu ăn của bố thí."
Chu Thiếu Xuyên cười nhếch môi: "Tôi chưa bao giờ ăn của bố thí, do họ tự nguyện đưa. Đừng lo, dù sao cũng là cha con, tôi sẽ không khách sáo với ông ấy. Nếu đã không còn tình nghĩa gì nữa, ông ấy đưa thì tôi cứ việc lấy thôi."
Joyce nhướng mày, huýt sáo một tiếng: "Tôi thích thái độ này của cậu! Giữ nguyên và phát huy nó trong chuyện làm ăn bảo đảm không bao giờ chịu thiệt thòi. Đi thôi, vừa đi vừa nói, chúng ta cố gắng đưa your-delivery của cậu lên mạng càng sớm càng tốt." [4]
[4] Thật ra chỗ "thái độ này" là "拎得清", đây là một thuật ngữ mà người Thượng Hải ngày xưa hay dùng. Nội dung của nó rất phong phú, đại khái như khen người khác đáng tin cậy, cơ trí, thấu hiểu, súc tích, khôn khéo, được việc, hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, hiểu rõ đạo lý, biết nên làm gì và không nên làm gì. Mà mình chưa tìm được một từ nào của tiếng Việt để diễn tả một loạt các từ khen đó nên để ba chữ "thái độ này" vậy (╯_╰)
Hai doanh nhân trẻ hào hứng với kế hoạch sắp tới nên không lên tham quan căn hộ trống trải của Chu Thiếu Xuyên ở Bắc Kinh, thay vào đó tìm một nhà hàng yên tĩnh và bàn bạc chi tiết các bước triển