Chương 42: Muốn nói lại thôi.
Như ý muốn của Chu Thiếu Xuyên, cuối cùng Hướng Vinh cũng đã chuyển về 502, hơn nữa còn thành công biến mình thành một sinh viên ngoại trú —— Cố vấn học tập của họ vốn có tính hay đa sầu đa cảm, cô thổn thức trước cảnh ngộ của Hướng Vinh. Thế nên cậu vừa mở miệng nói một câu, cô đã lập tức ký duyệt. Nhưng phí ăn ở đã đóng e rằng phải chờ đến khai giảng mới hoàn trả.
502 là căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách, Chu Thiếu Xuyên nhường Hướng Vinh phòng ngủ phụ. Lẽ ra hắn muốn đưa cậu đi mua một chiếc giường đơn êm ái hơn, song ngờ đâu Hướng Vinh đi thẳng tới ban công lôi ra một cái giường xếp.
Thứ chật hẹp kia chỉ chứa đủ một người, vừa nghiêng sang một cái đã ngã hẳn xuống đất.
Chu Thiếu Xuyên không ưng mắt nó chút nào cả, nhưng Hướng Vinh chưa chi đã giới thiệu một loạt ưu điểm của nó như bán hàng đa cấp —— Đơn giản, thoải mái, mềm, gọn, thích hợp với những người có lực eo tốt như cậu.
Tôi chỉ cần dùng một tay đã ôm trọn eo cậu, vậy mà dám bô bô nói rằng lực eo mình tốt?
Thật là vớ va vớ vẩn!
Kỳ thực Chu Thiếu Xuyên đã phát hiện từ lâu, Hướng Vinh đang cố ý muốn phát huy tối đa tinh thần 'sao cũng được'. Cậu vốn là một người không hề quan tâm đến bản thân, nhưng bây giờ tính xấu đó đang trên đà trầm trọng hơn. Chẳng qua Hướng Vinh vẫn tranh thủ thời gian đến trung tâm mua sắm trước Tết Âm lịch. Cậu lần lượt mua hai giỏ quà tươm tấp cho cậu mợ, đồng thời mua cho Hướng Hân một chiếc áo khoác dáng dài trắng tinh không hề rẻ.
Và thật hiển nhiên khi quà năm mới không có phần cậu, cũng không có phần của Chu Thiếu Xuyên. Hôm Hướng Vinh mang đồ về, cậu nửa đùa nửa thật nói với hắn rằng đã tiêu hết tiền. Hơn nữa mấy món hàng trong trung tâm thương mại không hề xứng với Chu Thiếu gia, đành bảo hắn chờ đến đêm ba mươi, cậu sẽ đích thân xuống bếp chuẩn bị một nồi sủi cảo thơm lừng trong bữa cơm giao thừa, rồi cùng hắn đếm ngược và ngắm pháo hoa.
Chu Thiếu Xuyên không quan tâm quà Tết có phần hắn hay không, cũng không muốn Hướng Vinh tiêu tiền vì hắn. Nhưng mỗi lần nhìn cậu hối hả lo liệu chu đáo các mặt cho người khác mà chẳng đoái hoài đến bản thân, trong lòng hắn lại dậy lên cảm giác chua xót.
Bây giờ hắn gần như đã tha hoá đến độ nghiện đồ ăn do Hướng Vinh nấu. Mỗi hai tư sáu, Hướng Vinh ghé nhà cậu mợ ăn tối và thăm Hướng Hân. Khi đó bà Tăng sẽ đến dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm cho Chu Thiếu Xuyên. Nếu so với các món của Hướng Vinh, bữa ăn của bà cụ trông thật buồn tẻ và vô vị —— Hướng Vinh chưa bao giờ nấu các món chính, chỉ làm các món cơ bản như thịt heo xào ớt xanh. Nhưng dẫu chỉ là mâm cơm đạm bạc một xào một canh cũng khiến hắn ăn hoài không ngán. Mới nửa tháng trôi qua mà hắn đã có cảm giác cân nặng của mình có vẻ đang tăng đều đều.
Tiếc là hắn vẫn không thể nuôi béo Hướng Vinh. Kể từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Hướng Vinh đã chui rúc trong phòng làm việc, mãi đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ mới chịu buông bút. Đến cận ngày Tết, nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, cậu mới thoải mái dựa vào sô pha bảo rằng muốn đình công, bây giờ chỉ tập trung chuẩn bị đón Tết.
Chiều ba mươi Tết, Hướng Vinh mua nguyên liệu làm nhân sủi cảo, mua cả sườn heo, rau củ và một con cá. Nhưng trước khi chính thức bắt tay vào bếp, cậu phải ghé nhà cậu mợ ăn bữa cơm đoàn viên. Chu Thiếu Xuyên cũng chưa đói, dù sao đêm nay cũng phải thức khuya, cơm ngon không sợ muộn, chuyển thành bữa khuya sẽ trọn vẹn hơn. Hắn lái xe đưa Hướng Vinh đến dưới lầu nhà cậu mợ, từ chối lời mời ăn cơm cùng nhau của cậu, chỉ dặn Hướng Vinh khi nào về nhớ nhắn tin để hắn tới đón.
Mang tiếng là bữa cơm đoàn viên song thật ra Hướng Vinh chẳng ăn được bao nhiêu, cậu dành hết thảy thời gian để vỗ về an ủi em gái. Hướng Hân nhìn bữa tối sum họp đông đủ mọi người bèn nhớ đến người cha già quá cố, cô bé không thể kìm lòng chạy ào vào phòng khóc sướt mướt. Người ta hay nói Tết nhất mà mặt mày ủ dột là điềm xấu, may sao cậu mợ thông cảm không chấp nhất với trẻ con. Hướng Vinh đặt đũa xuống chạy nhanh vào phòng, cậu không thể trách móc Hướng Hân, cũng không thể ôm mặt khóc hu hu cùng cô bé, chỉ biết cố gắng phát huy tối đa óc hài hước chọc cười em.
Ra khỏi nhà cậu mợ, Hướng Vinh mới thở dài một hơi. Phố xá đã lên đèn, nhà nhà đều đang chuẩn bị bữa cơm tất niên. Đây có lẽ là thời điểm duy nhất trong năm không xảy ra ùn tắc giao thông, đường sá trơn tru vắng bóng người và xe cộ. Hướng Vinh không nhắn tin cho Chu Thiếu Xuyên, cậu dự định lên xe buýt về nhà. Nhưng vừa bước ra cổng chung cư, cậu đã thấy xe của Chu Thiếu Xuyên đỗ ở nơi vừa thả mình xuống.
Hướng Vinh kéo cửa xe, hơi lạnh bên trong táp vào mặt suýt nữa đã khiến hàm răng va vào nhau kêu lập cập. Thế mà trong xe không mở điều hoà, nhiệt độ đã muốn xấp xỉ với bên ngoài. Chu Thiếu Xuyên không ngờ cậu đột nhiên xuất hiện, hắn đang co người dựa vào ghế, nghe tiếng cửa mở bèn xoay đầu tỏ ra ngạc nhiên.
"Sao vậy, không biết bật điều hoà?" Hướng Vinh nhìn hắn, "Đừng nói với tôi cậu không bật nhé? Đâu cần tiết kiệm vậy chứ."
Chu Thiếu Xuyên khẽ "ừm", giọng nói khàn khàn vì ngâm mình trong không khí lạnh quá lâu: "Có mở. Nhưng mấy ngày rồi không chạy xe, bình điện sắp hết. Ban nãy muốn mở nhưng phát hiện không còn dư lại bao nhiêu, tôi cũng không biết khi nào cậu sẽ ra."
Lời ở phía sau dường như còn chưa nói hết, nhưng Hướng Vinh hiểu ý hắn, không biết khi nào cậu sẽ ra nên không muốn chạy xa vì sợ rằng chẳng kịp quay về đón cậu... Đứa nhỏ ngốc! Cậu thầm thở dài, đồng thời nhớ lại trạm xăng gần nhất nằm ở đâu.
Chu Thiếu Xuyên gần như đông thành người tuyết, toàn thân hắn lạnh ngắt, khó khăn lắm mới có thể thắt dây an toàn. Hắn muốn ấn nút khởi động nhưng ngón tay cóng đến mức cứng đờ, làm thế nào cũng không thể ấn nổi.
Hắn đang định xoa tay để ấm lên, song giây tiếp theo, ngón tay hắn đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy.
"Trời, tay cậu lạnh quá!" Hướng Vinh vừa thở dài vừa xoa tay Chu Thiếu Xuyên, "Cậu không sợ bị cảm hả? Biết vậy tôi kéo cậu lên lầu rồi."
Khi nói câu này, cậu đang rất tập trung xoa tay cho Chu Thiếu Xuyên, hoàn toàn chỉ nghĩ đến việc mau chóng để tay hắn ấm lên, nhìn không ra một chút mập mờ nào cả. Nhưng Chu Thiếu Xuyên ngây ra như khúc gỗ, bàn tay Hướng Vinh rất ấm, ngay cả đầu ngón tay cũng nong nóng. Lòng bàn tay đó giống hệt với tưởng tượng của hắn, khô ráo lẫn ấm áp, và bây giờ nó đang bọc lấy đôi tay hắn.
Chu Thiếu Xuyên chẳng màng đến tay mình lạnh thế nào, hắn chỉ muốn ôm cậu vào lòng, sưởi ấm thân thể lẫn con tim lạnh băng của hắn. Thậm chí hắn đã nghĩ sẵn lý do luôn rồi —— "Lạnh, che cho tôi đi." Dù rằng suy nghĩ xẹt tới nhanh như chớp nhưng thật ra hắn vẫn chậm một bước, Hướng Vinh bỗng buông tay hắn ra. Cậu lấy đôi găng tay bằng da đưa cho hắn: "Xuống xe, để tôi lái. Tôi nhớ gần đây có cây xăng."
Chu Thiếu Xuyên ngây ngô đổi vị trí với cậu, chuyển sang ngồi ở ghế lái phụ. Giờ phút này hắn tựa như hồn lìa khỏi xác, mãi đến khi Hướng Vinh bước xuống xe trả tiền xăng, con gió lạnh bên ngoài thốc vào mặt mới khiến hắn tỉnh táo lại.
Không phải chỉ mới nắm cái tay thôi sao? Hắn ngây ngẩn tự hỏi, mới chỉ nắm cái tay mà đã mất hồn mất vía rồi?
Nhìn từ góc độ nào đó, Chu Thiếu Xuyên cũng được coi là một người trải việc đời. Từ nhỏ hắn đã sinh sống trong môi trường tự do phóng túng, đến năm mười sáu tuổi thì bạn bè đồng trang lứa đã khai phát súng đầu tiên. Hắn không tôn thờ chủ nghĩa thủ thân như ngọc, chậm trễ tới nay âu là vì không gặp được người khiến hắn động lòng. Về phần quá khứ, dẫu cho chứng kiến bạn bè xung quanh diễn phim cấp ba trước mặt cũng không hề lay động bất kỳ cảm xúc nào của hắn. Thế mà nay chỉ bị Hướng Vinh nắm chút xíu mà trong lòng hắn như thể muôn hạt nảy mầm, trái tim đập kịch liệt, sống như người mất hồn những chục phút?
Câu hỏi ngộ nghĩnh mà khiến người suy tư cho tương lai phía trước đã thành công khiến Chu Thiếu Xuyên im bặt suốt chặng đường, tuy rằng hắn không lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn bám theo cậu thanh niên đang ngồi trước tay lái.
Hướng Vinh luôn lái xe vừa ổn vừa nhanh, rất hài hoà và thống nhất với phong cách 'hiếu động lúc nhàn rỗi và bình tĩnh khi gặp khó khăn' của cậu. Bên cạnh đó, cậu thường chỉ dùng một tay để giữ vô lăng và khuỷu tay còn lại sẽ gác lên bệ cửa sổ, tư thế phóng khoáng lẫn tuỳ ý này càng tôn lên khí chất độc đáo trên người cậu.
Chu Thiếu Xuyên chăm chú thưởng thức nét độc đáo ấy suốt cả chặng đường, phải đến khi nhận ra bản thân đã rơi vào tình cảnh cổ hủ 'tình nhân trong mắt hoá Tây Thi' mới chịu cười khẽ thôi nhìn cậu.
Hướng Tây Thi hoàn toàn không biết chuyện gì cả, vừa trở về 502 đã bắt tay nhào bột và nấu cơm. Bà Tăng cũng được Chu Thiếu Xuyên mời đến. Bà sống cảnh goá bụa mấy năm trời, mỗi khi Tết đến xuân về đều hâm mộ nhà khác tối lửa tắt đèn có nhau. Năm nay được ăn bữa cơm tất niên với hai chàng trai trẻ, bà cụ cười nhiều đến mức không ngậm được miệng.
Chu Thiếu Xuyên vẫn giữ vững tôn chỉ nhất quán của hắn, để người chuyên nghiệp làm những việc chuyên nghiệp. Hắn không hề tỏ chút thái độ muốn xắn tay phụ giúp, cứ nằm phè phỡn như con mèo mướp trên sô pha chờ thức ăn dâng tới tận miệng. Hướng Vinh vừa làm nhân sủi cảo bên bàn vừa nói đùa với bà Tăng: "Bà xem kìa, người bên ngoài lười chảy thây, chỉ biết ăn chứ không biết phụ."
Bà Tăng cười, lắc đầu bảo: "Đừng nói cậu ấy như vậy. Mặc dù thằng bé nấu ăn không ngon nhưng mấy chuyện khác được việc lắm. Cậu ấy cũng không phải là kiểu người đến cửa phòng bếp ở đâu cũng không biết."
"Sao thế ạ?" Hướng Vinh cười hỏi, "Bà từng thấy cậu ấy làm việc gì sao?"
"Đương nhiên bà thấy rồi." Bà Tăng cười tủm tỉm nhìn cậu chàng đang ngồi trên sô pha xem tivi, nói lí nhí bên tai Hướng Vinh, "Thật ra thằng bé ngoan lắm. Miệng thì bảo bà đến đây dọn dẹp phòng ốc nhưng mấy chuyện quét tước lau nhà có bao giờ để bà làm đâu, toàn là Thiếu Xuyên làm hết cả. Tính ra thì bà chỉ nấu có mỗi bữa cơm, mà thằng bé luôn gắp thịt gắp rau cho bà, chẳng bao giờ sai vặt bà hết."
Đây là lần đầu tiên Hướng Vinh nghe thấy chuyện này, cậu không khỏi bắn ánh mắt thích thú đến 'bé ngoan' đang nằm ườn trên sô pha. Cậu biết Chu Thiếu Xuyên đối xử với mình rất tốt, nhưng cậu không ngờ hắn cũng sẽ dốc lòng chăm sóc cho một bà cụ chẳng mấy thân quen. Có thể thấy vẻ ngoài và nội tâm của Thiếu gia hoàn toàn không đồng nhất, nó giống như bên ngoài là dáng vẻ lười biếng chỉ biết nằm trên sô pha xem tivi và lướt điện thoại, nhưng thật ra bên trong chứa phẩm chất tốt đẹp biết thương xót người nghèo và giúp đỡ người già yếu.
Thuở thiếu thời, Hướng Vinh đúng thật đã vẽ tập truyện máu chó《Kiếm khách Ma Tôn》. Và vì tuổi trẻ rảnh rỗi sinh nông nỗi, cậu từng để mình hoá thân thành nhân vật chính phái —— Như một Kiếm khách độc bước trên giang hồ, tưởng tượng bạn đời của mình là chàng Ma Tôn máu lạnh vô tình với hết thảy chúng sinh nhưng chỉ sẵn lòng để lộ nét dịu dàng và bao dung với một mình Kiếm khách. Sau này trưởng thành và dần dần thấu hiểu sự đời, cũng như hình thành đầy đủ thế giới quan, cậu đã không còn khao khát có một người yêu như Ma Tôn.
Một bạn đời tàn nhẫn lạnh lùng với cả thế giới song chỉ dành tình cảm sâu đậm cho mình là hoàn toàn không hề tồn tại. Nghiêm túc mà nói, người đó còn có thể mắc chứng tâm thần phân liệt. Chưa kể nếu trên đời thật sự có một người như vậy, e rằng một ngày đẹp trời nào đó hắn ta sẽ đột ngột trở mặt vô tình. Cậu không có hứng thú với kiểu người như Ma Tôn, thời gian dài ở bên người như thế sẽ khiến trái tim cậu trở nên mỏi mệt và không muốn yêu nữa.
Và thật hiển nhiên, Chu Thiếu Xuyên của bây giờ thật ra cũng là người mà cậu không đủ khả năng để yêu.
Hướng Vinh rất rõ vị trí của mình trong thời điểm hiện tại, đại khái có thể tóm gọn bằng bốn chữ: Hai bàn tay trắng. Ở một đô thị phồn hoa như Bắc Kinh, cậu không có lấy một cái bất động sản nào để lót chân, chỉ cần vài phút đã có thể trở thành tầng lớp nghèo khổ. So với Bắc phiêu* và bộ tộc kiến*, chẳng qua cậu chỉ có thêm một cái hộ khẩu thành phố mà thôi. [1; 2]
[1] Bắc phiêu (北漂): dùng để chỉ những người không phải ở Bắc Kinh nhưng đến Bắc Kinh mưu sinh.
[2] Bộ tộc kiến (蚁族): những sinh viên tốt nghiệp đại học chịu đựng điều kiện sống chật chội trong khi cố gắng phát triển sự nghiệp.
Nếu điều kiện bạn trai như cậu được đặt trong thị trường xem mắt,