QUYỂN 3 - CƠN MƯA THỨ BA.
Chương 45: Rơi xuống vách núi.
Nghĩ thông toàn bộ những vướng mắc suốt thời gian qua, gần đây Hướng Vinh trông vui vẻ hơn hẳn, không chỉ trở lại với thói quen chạy bộ ban đêm mà còn thích nói thích cười hơn lúc trước.
Dường như cậu đã quay về là chàng thanh niên vô tư, tràn đầy sức sống với trái tim rộng hơn biển cả của Hướng Vinh đầu tuổi mười tám.
Là một người đặt toàn bộ tâm tư vào Hướng Vinh, không khó để Chu Thiếu Xuyên phát hiện ra những thay đổi của cậu. Nhưng tiếc thay, trước khi hắn đến khám phá và nghiên cứu nguyên nhân do đâu đã 'nằm' bò ra sô pha.
Tuy thân thể Chu Thiếu Xuyên không bá đạo như Tôn Đại Thánh nhưng gần như có thể đánh tay đôi với Ngưu Ma Vương. Chẳng qua lần này hắn hoàn toàn bại trận trước khí thế doạ người của mưa xuân Bắc Kinh. Đầu tiên hắn ho khan dẫn đến nhiễm trùng đường hô hấp, lúc sau vô tình bị cảm lạnh. Hai đánh một không chột cũng què, cuối cùng hắn... sốt.
Hôm đó, Hướng Vinh về nhà sớm. Cậu xách theo một bao gạo Vũ Xương, dự định làm món cháo trắng nấu với trứng vịt Bắc Thảo và thịt nạc. Nhưng ngờ đâu, cậu vừa bước vào nhà đã thấy Chu Thiếu Xuyên nằm gục trên sô pha, bên cạnh là thùng rác chất đầy khăn giấy lau nước mũi.
Chu Thiếu Xuyên nghẹt mũi. Hắn lờ mờ chào hỏi Hướng Vinh mấy câu như thường lệ, hỏi cậu sao hôm nay về sớm, chỉ là không nhắc tới mình đang có dấu hiệu bị sốt.
Nhưng sắc mặt của hắn thoạt trông mỏi mệt, còn ửng đỏ bất thường. Hướng Vinh chạy vội vào phòng vệ sinh rửa tay, rồi mới ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay chạm vào trán Chu Thiếu Xuyên.
Vầng trán nóng hổi của Chu Thiếu Xuyên tiếp xúc với bàn tay lành lạnh vừa rửa sạch, trong phút chốc hắn cảm thấy thoải mái lạ kỳ. Nhìn đôi mày kiếm của ai đó khẽ cau lại, hắn cười trêu cậu: "Cậu nói đầu của đàn ông không nên tuỳ tiện cho người ta đụng mà? Cậu không cho tôi sờ, nhưng cậu sờ tôi không nể nang gì nhỉ?"
Hướng Vinh liếc hắn: "Bớt nói nhảm. Tôi sờ là để xem cậu có sốt không, còn cậu sờ tôi là vì trêu ghẹo."
Không thèm đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của Chu Thiếu Xuyên, cậu đi thẳng đến tủ thuốc tìm nhiệt kế đo cho tên bệnh nhân nói nhăng nói cuội. Kết quả là ba mươi tám độ, cũng không đến nỗi nào.
"Sao sốt vậy?" Hướng Vinh đặt nhiệt kế lên bàn, "Uống thuốc cảm chưa?"
Chu Thiếu Xuyên trả lời đẩu đâu: "Mới sốt thôi, nhưng chắc chắn không phải cảm cúm. Nếu bị thật thì tôi đã mang khẩu trang rồi. Đừng lo, tôi không lây cho cậu đâu."
Ai hỏi cậu lây hay không lây? Hướng Vinh nheo mắt nhìn Chu Thiếu Xuyên, nếu cậu ấy hiểu rõ bệnh tình của mình có nguyên nhân đến từ đâu, vậy không phải cảm cúm thì chỉ có thể là cảm lạnh. Nhưng dạo này đâu thấy cậu ấy mặc áo mỏng ra ngoài... Vừa suy nghĩ, Hướng Vinh vừa rót ly nước nóng cho Chu Thiếu Xuyên.
Nhưng trong mười giây rót nước, Hướng Vinh đột nhiên nhớ tới một chuyện ——
Tối hôm trước cậu về muộn, mở cửa vào nhà cũng đã gần mười một giờ. Chu Thiếu Xuyên cũng vừa về, chưa kịp chào hỏi câu nào đã giục cậu tắm rửa, khi đó cậu chẳng để ý lắm. Tắm xong, cậu còn nói chuyện với Chu Thiếu Xuyên hồi lâu mới ai về phòng nấy. Hôm sau ra ngoài, cậu phát hiện tờ thông báo sửa đường ống ngoài hành lang, trên đó ghi rằng hệ thống cung cấp nước nóng sẽ tạm dừng từ mười một giờ ba mươi đêm qua đến năm giờ ba mươi sáng nay... Nhưng cậu nhớ rõ ràng Chu Thiếu Xuyên còn tắm sau khi nói chuyện với mình, thế nên... Nhóc con này thật ra đã thấy thông báo từ lâu, không chỉ nhường cơ hội tắm nước nóng cuối cùng cho cậu mà còn tìm đường chết dội nước lạnh, và bây giờ thì nước mũi tèm lem nằm ỉu xìu như cọng bún thiu trên sô pha.
Nếu phân tích theo hướng này, Hướng Vinh nghĩ mình đã hiểu nguyên nhân khiến Chu Thiếu Xuyên phát sốt, trái tim cậu bỗng nhoi nhói. Hướng Vinh nhanh chóng đưa thuốc trị cảm và ly nước nóng cho hắn, sau đó đỡ hắn về phòng rồi vào bếp nấu cháo trắng, cuối cùng mới ngồi bên giường trông hắn ngủ.
Thật ra Chu Thiếu Xuyên ngủ không ngon, nhiệt độ trên người không hề dịu đi, hơn nữa hắn luôn cảm nhận được có ai ở đây. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Chu Thiếu Xuyên chợt thấy trán mình lành lạnh. Hắn khẽ mở mắt thì phát hiện Hướng Vinh ngồi ở mép giường, hình như cậu vừa dán miếng hạ nhiệt lên trán hắn, bàn tay hãy còn chưa rút lại.
Ánh mắt chạm nhau, hắn thấy trong mắt Hướng Vinh toát lên một chút dịu dàng xen lẫn cả sự lo lắng. Tim Chu Thiếu Xuyên khe khẽ run lên, hắn lập tức chuyển thành ánh mắt mê mang bơ phờ, đoạn nắm lấy cổ tay Hướng Vinh.
"??" Hướng Vinh híp mắt nhìn người trên giường, không biết là hắn đã hoàn toàn tỉnh táo hay cố ý giả bộ mê mang. Song cậu không rút tay ra khỏi gông cùm xiềng xích của người nọ, cứ để hắn lay nhẹ cổ tay mình, "Cậu chưa hạ sốt, hay là để tôi lấy thuốc cho cậu uống thêm cử nữa?"
Sốt hay không sốt thì cũng kệ đi! Bây giờ Chu Thiếu Xuyên chỉ biết trái tim của mình đang nhảy nhót lung ta lung tung trong lồng ngực —— Rốt cuộc hắn cũng tóm lấy cơ hội nắm tay Hướng Vinh, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu. Nếu biết trước có thể dùng khổ nhục kế để đả động trái tim lừa nhỏ, hắn thà rằng tắm nước lạnh mỗi ngày. Có khi đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn ôm trọn Hướng Vinh vào lòng chứ không phải chỉ một cái tay thôi đâu.
"Sốt nhẹ, không cần uống thuốc hạ sốt." Giọng nói của Chu Thiếu Xuyên vẫn còn khàn khàn, hắn yếu ớt hỏi, "Trong nhà còn cồn không?"
Dùng cồn để lau mát, kỳ thực Hướng Vinh cũng đã nghĩ tới biện pháp này. Nhưng nghe thấy một bệnh nhân đề xuất ý tưởng lau cồn bằng giọng điệu ồm ồm, cậu chợt cảm thấy hắn có dụng ý khác. Hướng Vinh lấy cồn và băng gạc, vừa thấm ướt miếng băng đã thấy Chu Thiếu Xuyên đột nhiên chống tay ngồi dậy. [1]
[1] Có dụng ý khác: Bản gốc là "醉翁之意不在酒" – "Ý của Tuý Ông không phải ở rượu" có nghĩa là ý không ở trong lời/ có dụng ý khác.
"Để tôi tự làm cũng được." Bệnh nhân thở dài một hơi, giả bộ đưa tay lấy miếng băng.
Nhưng đáng tiếc làm sao, ngón tay hắn vừa chạm tới băng gạc đã rơi thõng xuống. Chẳng qua hắn còn bày đặt thua keo này bày kèo khác, cố gắng hết sức vươn tay bắt lấy, song kết quả vẫn y như cũ. Chu Thiếu Xuyên cụp mắt trưng ra bản mặt tủi thân, hàng mi dày che khuất ý cười nơi đáy mắt, dường như hắn tự cho rằng bản thân mình đã qua mặt trót lọt.
Diễn như thật ấy!
Hướng Vinh bấm bụng nhịn cười, đáp trả hắn bằng dáng vẻ 'Tôi sẽ không nói gì đâu, tôi chỉ yên lặng xem cậu diễn'. Thật ra trước khi Chu Thiếu Xuyên tỉnh dậy, cậu đã dùng nhiệt kế điện tử đo cho hắn, nhiệt độ giảm xuống còn ba mươi bảy độ tám. Thử hỏi một thanh niên trai tráng cao mét chín chỉ sốt nhẹ mà chẳng thể nắm lấy miếng băng gạc hử?
Chủ yếu muốn chính tay cậu lau cồn cho hắn thôi!
Chu Thiếu Xuyên buồn buồn nhìn người trước mặt, song thật ra trong đầu đang nghĩ có nên diễn cảnh 'cầm được nhưng lau không được' hay không. Bỗng Hướng Vinh đặt tay lên ngực hắn, cậu đẩy mạnh một phát làm hắn ngã xuống giường.
Và rồi trên cổ đột nhiên mát lạnh, Hướng Vinh đã bắt đầu lau cồn cho hắn.
Chu Thiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn Hướng Vinh, thấy cậu không giận không hờn bèn cười khẽ, trong lòng vui lâng lâng. Hắn xoa nhè nhẹ vào nơi Hướng Vinh vừa đặt tay lên ngực mình, giả bộ ngượng: "Tôi sợ cậu không thích, sợ cậu thấy mấy chuyện lau cồn giống vậy là hành động thân mật, không phù hợp cho bạn bè làm."
"Anh Xuyên à, anh lo thừa rồi." Hướng Vinh vừa lau vừa nói, "Hồi đó lúc hai mình còn chưa làm bạn, cậu đã giúp tôi lau cồn một lần. Bây giờ tới lượt tôi lau cho cậu, mỗi người một lần, rất công bằng. Với cả chỉ lau cồn thôi, còn làm người ta tưởng tượng bậy bạ cái gì hả?"
"Đổi người khác thì nhất định không được." Chu Thiếu Xuyên nhìn thật sâu vào cậu, khoé miệng đượm ý cười dịu dàng, "Nhưng bởi vì cậu, nên sẽ có."
Câu này xem như là lời nói mập mờ nhất kể từ ngày hắn tỏ tình. Hướng Vinh nhướng mày, có lẽ dạo gần đây cậu đã buông bỏ gánh nặng, trở về dáng vẻ hay nói hay cười của ngày xưa nên khiến hắn bắt đầu nảy sinh ảo tưởng, cho rằng giả bộ đáng thương vẫn chưa đủ, còn muốn tốc chiến tốc thắng đây mà.
Hướng Vinh hừ mũi, liếc nhìn bộ phận giữa hai chân của hắn: "Bị cảm bị sốt ảnh hưởng rất lớn tới thằng nhỏ của cậu, thông thường đa số đàn ông con trai dưới tình huống này đều không thể nghĩ bậy bạ. Giỏi thật đấy. Anh Xuyên à, công nhận anh có tài năng thiên bẩm thật."
Hướng Vinh lau nhanh hai cánh tay của hắn, sau đó bỏ băng gạc rồi đậy nắp chai cồn.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên hãy còn chưa đã thèm: "Xong rồi hả? Còn trên đùi nữa mà?"
Hướng Vinh mỉm cười nhìn hắn: "Sốt nhẹ, lau thân trên là được. Hiện tại trời nóng, không nên hạ nhiệt đột ngột. Cứ để thằng nhỏ tiếp tục duy trì trạng thái 'thiên bẩm' đi."
Chu Thiếu Xuyên: "..."
Kế hoạch thất bại, hơn nữa lừa nhỏ còn quật ngược mình. Chu Thiếu Xuyên tức lắm mà không thể cãi lại. Hắn mang nỗi ấm ức nuốt xuống viên hạ sốt, toan lên tiếng thì thấy cậu chuẩn bị rời đi, dáng vẻ còn như muốn nói "Chúc ngủ ngon". Hắn đột nhiên kiềm lòng không đậu muốn chơi lớn một lần —— Ngay khoảnh khắc Hướng Vinh xoay người, hắn nắm tay cậu lần nữa.
"Đừng đi." Chu Thiếu Xuyên ho nhẹ, đôi mắt cười nhìn cậu chăm chú, khoé môi cong cong vừa như năn nỉ vừa như tủi thân, "Lỡ đêm khuya tôi sốt, hoặc là thấy khó chịu thì sao... Tôi không đánh thức cậu đâu. Nhưng nếu như có cậu bên cạnh thì tôi yên tâm hơn... Đêm nay cậu ở với tôi đi mà."
Chu Thiếu Xuyên lay tới lay lui bàn tay Hướng Vinh. Cậu nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ mỉm cười. Thật ra ngay từ lúc thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, cậu đã nghĩ Chu Thiếu Xuyên nhất định sẽ giữ cậu ở lại. Giờ đây, nhìn đôi mắt chứa đầy mong đợi và khát khao của hắn, trái tim vốn chẳng có bao nhiêu nghị lực của cậu đã bị ánh mặt trời nấu chảy thành vũng nước.
Nhưng đây vẫn là người mặt mày lạnh lùng của một năm trước sao?
Ít nhất, từ trong đôi mắt của Chu Thiếu Xuyên vào lúc này đã hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu vết lãnh đạm nào cả. Có lẽ Chu Thiếu Xuyên giống với những gì mà cậu đã đoán lúc trước, chẳng những vẻ ngoài và nội tâm của hắn bất đồng nghiêm trọng, mà chỉ cần có một người sẵn lòng đền gần hắn, kiên nhẫn xua đi màn sương mù do chính hắn cố tình dựng lên, và rồi người sẽ được chiêm ngưỡng một tâm hồn nhiệt thành như ngọn lửa ẩn giấu trong vỏ bọc cao ngạo và lạnh lùng ấy —— Chỉ cần hắn đã đặt ai đó vào lòng, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó. Dẫu cho việc lớn hay việc nhỏ cũng nghĩ đến đối phương đầu tiên, và tất nhiên còn rất thành thạo làm nũng lẫn chơi xấu.
Người làm nũng rốt cuộc cũng mãn nguyện vì Hướng Vinh đồng ý ở lại, tuy rằng chỉ là một đêm ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ, nhưng đó đã là một bước tiến lớn. Như thể bản thân đã tìm ra chiến lược phá đảo trò chơi, hắn thấy phương pháp giả vờ đáng thương trước mặt Hướng Vinh thật sự có tác dụng rất tốt. Chỉ có điều thân thể không chịu hợp tác, sau một đêm hắn đã trở lại thành Chu Thiếu Xuyên phiên bản ngang hàng với Ngưu Ma Vương.
Chu Thiếu Xuyên có ý tưởng nhưng không có cơ hội thực hiện. Vào một ngày đẹp trời nào đó, hắn vừa xuống lầu vừa suy nghĩ đến chuyện công việc, suýt chút nữa đã hụt chân lăn xuống cầu thang. Chẳng qua nó đã mang đến cho hắn luồng ý tưởng mới.
Đó là một tối thứ sáu đặc biệt, Hướng Vinh vừa mở cửa vào nhà đã bị mùi thuốc Vân Nam Bạch Dược* xộc thẳng vào mũi. Cậu đưa mắt nhìn vào phòng khách thì thấy Chu Thiếu Xuyên đang xịt thuốc vào mắt cá chân trái, Hướng Vinh bèn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. [2]
[2] Vân Nam Bạch Dược (云南白药): được sử dụng trong các trường hợp chấn thương, đụng giập, bầm tím, sưng đau...
"Không để ý nên va trúng chỗ nào đó." Chu Thiếu Xuyên đặt bình xịt xuống, "Không sao, chỉ là mỗi khi đi đứng thì hơi đau, không tiện hoạt động nhiều."
Hàm ý là nếu không muốn tình hình trở nên tồi tệ hơn thì ngay cả khi đi đứng cũng cần ai đó dìu dắt mỗi ngày? Hướng Vinh không lên tiếng, cậu đi tới nhìn cái gọi là vết thương mà hắn nói. Theo tiêu chuẩn sưng, đỏ, đau, rát thì thú thật không