Chương 47: First kiss.
Tìm hai chàng gay hàng thật giá thật đóng vai nam chính, còn cố ý nhấn mạnh không diễn ra cảm giác boylove, chuyện này vừa thốn vừa tức cười. Mỗi lần nghĩ đến lời hùng hồn của Chủ nhiệm câu lạc bộ, Hướng Vinh đều có thể cười mấy chập.
Nhưng vui thì vui, cười thì cười, cậu vẫn hiểu tính chất quan trọng của vở kịch kỷ niệm cấp trường —— Không chỉ ban giám hiệu Đại học J mà còn có một số ông lớn đại diện từ Bộ giáo dục đến tham dự. Đây là một trong những hạng mục quan trọng trong chuỗi hoạt động chào mừng của nhà trường, tuyệt đối không cho phép phát sinh các tình huống ngoài ý muốn.
Buổi tổng duyệt diễn ra suôn sẻ, trai thẳng đạo diễn cũng rất hài lòng với tình tri kỷ keo sơn gắn bó mà hai nam chính thể hiện. Nhưng Phó chủ nhiệm thì không mấy vui vẻ lắm. Cô từng âm thầm gặp riêng Hướng Vinh vài lần, ám chỉ cậu và Chu Thiếu Xuyên không nhất thiết phải tuân theo ý tứ đạo diễn —— Buổi công diễn đầu tiên có sự tham dự của mấy ông lớn trong ngành, song các buổi diễn sau chủ yếu là sinh viên. Hiện tại lượng vé bán trước có sức mua của nữ sinh chiếm đa số, các chị em đến đây với tâm trạng như thế nào hiển nhiên không cần phải trình bày. Hai anh chàng đẹp trai lai láng chọc ghẹo trên sân khấu, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng bủn xỉn không phát cho quần chúng nhân dân, há chẳng phải phí nhan sắc trời cho? Nếu thế thì câu lạc bộ mời mấy anh chàng mặt rổ bên khoa vật lý cũng được rồi.
Hướng Vinh thấy nam sinh khoa lý chịu nỗi oan lớn quá... Cậu trả lời chiếu lệ mấy câu, thầm nghĩ chỉ là vở kịch cấp trường mà Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm đã bất đồng quan điểm và không thể thống nhất ý kiến, vậy chẳng phải những hạng mục lớn hơn có thể be bét luôn sao? Không đáng tin thật đó, e rằng câu lạc bộ hý kịch này sớm muộn gì phải đóng cửa thôi...
Gần đến buổi công diễn, ban tổ chức thường dành mấy ngày để tổng duyệt trang phục, tối nào cũng phải quần quật đến hơn mười giờ. Hôm ấy, Hướng Vinh vừa tẩy trang xong thì Chu Thiếu Xuyên đã lấy xe chờ cậu ngoài cổng trường. Nhưng trước khi bước ra ngoài, cậu thấy ba cô gái đang nhảy nhót xung quanh Chu Thiếu Xuyên, ai nấy đều mặt mày tươi rói. Mỗi người cầm trong tay mấy tấm vé miễn phí, trước khi đi còn cười bảo: "Cảm ơn anh đẹp trai, người gì đâu vừa đẹp vừa tốt!"
Thời thế thay đổi, Chu Thiếu Xuyên cũng có ngày được người lạ khen một câu 'vừa đẹp vừa tốt'. Hướng Vinh ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay không mây không sao, chắc không mưa đâu nhỉ...
"Mới nói gì với người ta đấy?" Cậu bước tới, vỗ nhẹ lên vai Chu Thiếu Xuyên, "Mấy cô nàng cười tít cả mắt kìa."
"Không có gì." Chu Thiếu Xuyên vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, "Tặng mấy tấm vé thôi."
Tất cả những người trong đoàn kịch đều có vé miễn phí: một là để người thân và bạn bè đến xem buổi biểu diễn, hai là để tăng tính phổ biến của《Tổ quốc tôi yêu》.
"Khen cậu đẹp trai?" Hướng Vinh lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa cười nói, "Mới khen có một câu mà đã tặng vé cho người ta."
"Ai có mắt cũng thấy, thuật lại sự thật thì có gì vui?" Chu Thiếu Xuyên khởi động xe, hắn lén nhìn Hướng Vinh, "Mấy cô khen cậu đẹp hơn, tôi nghe thấy mát lòng nên mới tặng ba vé."
"..."
Ừm, chẳng trách mấy cô còn khen cậu tốt bụng. Hướng Vinh khẽ cong môi, kết hợp với ánh mắt lén nhìn của hắn, trong lòng thấy vui vui thế nào ấy.
"Tôi còn hai vé, cậu gửi cho Hướng Hân đi." Chu Thiếu Xuyên bật đèn xi nhan.
Vé của Hướng Vinh đã bị đám anh em xâu xé từ sớm. Nghe đến đây, cậu giật mình: "Tôi đã nói với nhỏ đã hết vé, bảo nhỏ đừng tới."
Trước đó Hướng Hân nghe tin anh hai diễn chính trong vở kịch, cô bé hào hứng còn hơn bản thân trở thành nữ chính phim điện ảnh. Hướng Hân đòi một vé, nhưng Hướng Vinh không cho. Kỳ thực không phải vì lý do trời ơi nào khác, chỉ là cậu thấy là lạ... với cả tự nhiên có một chút ngượng ngùng.
Tuy từ nhỏ đến lớn cậu đều nằm trong ban cán bộ lớp, lên đại học còn đảm nhiệm chức bí thư chi bộ —— Chẳng qua đã gần nửa năm mà vẫn chưa tổ chức hoạt động nào ra ngô ra khoai, song dù sao cậu cũng từng đứng trên sân khấu tranh cử công khai. Thú thật Hướng Vinh chưa bao giờ thấy áp lực hay hồi hộp khi diễn thuyết trước đám đông. Nhưng với người thân thì khác, trong lòng cậu sẽ bất an, tay chân cơ thể đều cứng đờ mất tự nhiên.
"Tôi hứa đưa cho nhỏ." Chu Thiếu Xuyên nói.
"Hướng Hân tìm cậu?" Hướng Vinh ngạc nhiên, "Hai người thân với nhau từ hồi nào? Sao tôi không biết gì hết vậy?"
Chu Thiếu Xuyên cười đắc ý: "Còn rất nhiều chuyện mà cậu không biết. Hôm nào cậu rảnh thì ghé qua đưa nhỏ đi. Hướng Hân nói không đến xem cậu, nhỏ đến là xem tôi diễn."
Mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. Mới ngày nào hai người còn như nước với lửa, thế mà bây giờ đã chat riêng với nhau rồi!
Hướng Vinh bỗng thấy, hình như Chu Thiếu Xuyên đã phát động cuộc tổng tiến công đến người thân duy nhất của cậu. Thậm chí... thắng lợi đã đến ngay trước mắt.
Dù có bỏ công luyện tập dưới khán đài bao lâu thì chung quy một ngày nào đó cũng phải lên sân khấu trình diễn trước mắt mọi người. Buổi công diễn đầu tiên gần như chật kín cả khán đài rộng lớn, các ông lớn trong ngành giáo dục và ban giám hiệu nhà trường đều ngồi ở hàng ghế trước nhất. Hướng Vinh chưa bao giờ biết hồi hộp là gì, song nhìn những hàng ghế đang dần được lắp đầy, trái tim cậu bất giác đập nhanh hơn. May mà lên sân khấu chừng mười phút, cậu đã lấy lại cảm xúc thuộc về mình.
Hiệu quả mang lại của buổi biểu diễn khá tốt, hiệu trưởng đã có một bài phát biểu hùng hồn hoành tráng, qua đó còn truyền tải tinh thần yêu nước đến các bạn sinh viên ngồi dưới. Lúc sau thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều, chỉ là diễn liên tiếp mười buổi đã làm nhóm kịch thấm mệt, đến phút cuối khó tránh khỏi diễn viên kiệt sức dẫn đến những lỗi sai ngoài ý muốn trên sân khấu.
Nào là chàng mặc áo rồng lấy nhầm đạo cụ, Chu Thiếu Xuyên phải tuỳ cơ ứng biến chữa cháy tại chỗ; nào là nàng diễn viên đóng vai vợ Thẩm Chính Chi vô tình làm rơi tách trà xuống đất, Hướng Vinh phải vội vàng thêm cảnh trấn an cô vợ mới kéo kịch bản về đúng hướng.
Những sai sót lẻ tẻ vẫn tiếp tục xảy ra lia chia, song hai nam chính phát huy diễn xuất tại chỗ đã nhận được cơn mưa lời khen từ khán giả. Ngày nào cũng có những bài đăng liên quan đến hai người xuất hiện trên Weibo và Tieba, theo đó mức độ nổi tiếng của Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên đã lên tới đỉnh điểm vào đầu hạ. Nhưng tiếc rằng mỗi ngày cả hai trở về nhà hơn mười một giờ đêm, ai cũng không còn dư sức để lên mạng, chỉ có thể dựa vào tình hình thực tế khi số lượng người chào hỏi cả hai dần tăng lên qua mỗi buổi diễn, từ đó mới suy ra trình độ diễn xuất không đến nỗi quá nát.
Và buổi diễn sau cùng đã đến. Chiều thứ sáu, Hướng Vinh dẫn Hướng Hân đến hội trường. Cô bé dắt theo bạn thân ngồi ở hàng ghế thứ ba, thảo luận sôi nổi xem trang phục của diễn viên nào đẹp hơn.
Hướng Vinh không biết tại sao, từ lúc ăn tối xong, mắt trái cậu cứ giật liên hồi, trong lòng dấy lên linh cảm sắp có chuyện xảy ra. Nhưng buổi diễn hôm nay diễn ra suôn sẻ, mọi người khớp lời thoại khớp cảnh, không hề phát sinh những chuyện ngoài ý muốn như những lần trước. Mãi đến phân cảnh cuối cùng —— Thẩm Chính Chi nằm trên giường bệnh. Đây cũng là cảnh mà Hướng Vinh thích nhất. Cậu chỉ cần nghiêng đầu đọc thoại, từ từ nhắm mắt lại, sau đó đèn tối xuống, kéo mành rồi bế mạc.
Khi lời thoại nói đến một nửa, lẽ ra theo kịch bản, Tiền Nguyên Khải sẽ nắm tay cậu ở ngay giây phút cuối cùng. Nhưng hôm nay ánh mắt 'Tiền Nguyên Khải' rất lạ thường. Ngoại trừ hắn nhìn chằm chằm vào cậu thì trong mắt hắn còn có nỗi tiếc thương, niềm hy vọng vô bờ, và đặc biệt là cảm xúc khắc chế âm thầm mà dữ dội.
Chu Thiếu Xuyên nhìn 'Thẩm Chính Chi' lần thứ mười nằm trên giường bệnh, dường như có một con quái vật chực chờ phát điên trong lòng hắn. Hắn đã ủ cảm xúc tang thương mấy ngày nay, lần nào hắn cũng phải đối mặt với khuôn mặt hốc hác lẫn nhợt nhạt đã được tô vẽ tỉ mỉ. Trong phút chốc, khuôn mặt này gần như trùng lặp hoàn toàn với hình ảnh Hướng Vinh rơi nước mắt trước cửa hàng dương cầm vào đêm mưa tầm tã đó.
Chu Thiếu Xuyên sẽ không sa vào vũng lầy thực giả chẳng rõ. Nhưng ở thời điểm này, hết thảy đều đang nhắc nhở hắn rằng thế sự vô thường. Chờ đợi không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất là không biết phải chờ đợi đến khi nào. Thời gian đã bào mòn đi sự kiên nhẫn và lòng hy vọng của hắn. Hắn hãy còn nhớ trong buổi diễn tập thứ hai, hắn từng ám chỉ và cũng từng thảo luận về mối quan hệ giữa hai nhân vật chính với Hướng Vinh, liệu giữa họ có một chút nào đó vượt ngoài tình bạn hay không.
Khi ấy, Hướng Vinh đã lắc đầu một cách dứt khoát: "Thôi, đừng nói nữa. Đạo diễn đã dặn dò, kịch bản là do cậu ta chấp bút, hai mình phải tôn trọng nguyên tác. Còn mấy chuyện khác, diễn xong thì nói sau."
Nói sau à... Nhưng tôi sợ đến lúc đó, cậu đã thay đổi ý định mất rồi. Dạo này tâm trạng của Hướng Vinh rất tốt, tiền vào túi song đồng nghĩa với thời gian ngày càng eo hẹp. Nhìn cậu ngày qua ngày cắm mặt vào bản vẽ, thậm chí thời gian để bản thân thư giãn cũng không có. Hiện tại đã thế, vậy sau này thì sao? Liệu hắn có thể chiếm một vị trí nho nhỏ trong cuộc sống của Hướng Vinh hay không?
Hai nam chính có sự lý giải khác nhau về cốt truyện, Chu Thiếu Xuyên đã khắc chế cảm xúc liên tục suốt chín buổi diễn. Vào đêm trước khi bế mạc, hắn thấy bản thân mình đã chạm đến giới hạn cao nhất.
"Tôi hy vọng ở một ngày nào đó không xa, tổ quốc chúng ta cũng có tàu vũ trụ, cũng có hàng không mẫu hạm, còn có cả vệ tinh quay quanh trái đất xanh xanh. Và khi ấy hai đứa mình sẽ có thể thấy hết mọi ngóc ngách trên thế giới. Nhưng tôi không còn đủ thời gian để chờ đến ngày đó, thế nên anh phải trân trọng cuộc sống của anh nghe chưa. Cố gắng sống thật tốt, thay tôi nhìn hết vẻ đẹp của thế giới bao la ngoài kia..."
"Nguyên Khải à, tạm biệt anh... nhé..."
Thẩm Chính Chi khẽ thở dài, cánh tay y buông thõng xuống giường, ra đi trong nỗi tiếc nuối và niềm hy vọng vô biên vào một mai tươi sáng.
Hướng Vinh nhắm mắt, nghe thấy tiếng sụt sịt mũi giữa khán đài