Chương 59: Vật quy nguyên chủ.
Hướng Vinh vừa về nhà cất hành lý đã bị Vương Nhận kéo đến điểm hẹn của Tứ Đại Kim Cương, ít nhiều gì cũng thấy mỏi mệt, nhất là sau chuyến bay hàng giờ đồng hồ rồi gặp lại cố nhân. Bây giờ đây, toàn bộ khối óc của y chỉ vắt ngang ba chữ 'Chu Thiếu Xuyên'.
Cậu ấy đã về, vậy sẽ ở đây một thời gian hay chỉ đơn thuần đến đây công tác?
Cậu ấy đã kế thừa gia nghiệp, hay đã thuê giám đốc quản lý công ty?
Cậu ấy đã hoà giải với mẹ chưa? Có phải đã trở thành mẫu người mà bà Địch kỳ vọng?
Kết hôn, sinh con...
Và, người nước ngoài đón cậu ấy ở sân bay là bạn bè hay... bạn trai?
Có quá nhiều câu hỏi chạy vòng trong đầu, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, y muốn có câu trả lời cho mọi câu hỏi. Nhưng, y lại thấy bản thân không có tư cách để hỏi. Ngay cả bạn bè của Chu Thiếu Xuyên cũng không phải, vậy y dựa vào gì để hỏi về chuyện riêng tư và cuộc sống của hắn?
Hướng Vinh theo thói quen chống một tay lên mép cửa sổ. Ánh mắt y dõi theo tình hình xe cộ bên ngoài, song trên thực tế không hề hay biết đường sá thông thoáng hay tắc nghẽn giao thông.
"Anh Vinh, mệt hả?" Vương Nhận nhìn Hướng Vinh, thấy dáng vẻ trầm ngâm của y toát lên cảm giác uể oải, "Ngồi hạng thương gia còn mệt, vậy mai mốt mua vé hạng nhất luôn đi?"
Hướng Vinh hoàn hồn, đoạn gật đầu cười nhạt. Khoan nói đến số di sản khổng lồ trong tài khoản, kể từ ngày kiếm ra tiền, y quả thật đã tiêu pha rộng rãi hơn. Phàm là chuyến bay trên sáu giờ đồng hồ, y không tài nào ngồi nổi khoang phổ thông, tưởng tượng hai cẳng chân phải co lại suốt mấy giờ đồng hồ đã khiến y thiếu điều muốn dỡ cả hàng ghế trước để mà duỗi chân.
Nhưng khi còn nhỏ tham gia trại hè du học, y phải trải qua những chuyến bay đường dài tương tự. Lúc ấy y không hề thấy khó chịu, chứng tỏ tâm lý đã thay đổi theo thời gian. Năm đó y từng bảo "Ai mà không biết xài tiền", suy cho cùng cũng không ngoa. Khi con người ta có điều kiện, hiển nhiên muốn sống một cuộc đời kiêu sa hơn.
Vì vậy, bản tính con người có lẽ là ham ăn biếng làm. Nhiều năm qua, Hướng Vinh thường lấy nó làm cái cớ cho bản thân —— Nếu ngày đó y không kiên quyết rời khỏi Chu Thiếu Xuyên, để rồi dưới sự cưng chiều và bảo bọc của hắn suốt mấy năm liền, e rằng giờ đây y đã trở thành một bình hoa di động chỉ biết ngồi không hưởng lạc.
Vương Nhận thấy y im lặng hồi lâu, hơn nữa hồn vía còn bay đi đẩu đâu. Hắn vạch trần thẳng mặt: "Tao thấy mày mệt là do có tâm sự, chứ méo phải ngủ không đủ giấc đâu. Sao, nhớ người yêu cũ đã lâu không gặp hả?"
Danh hiệu 'người yêu cũ' có vẻ nghe chướng tai thật. Nhưng biết làm sao đây, Vương Nhận thấy hai người đàn ông gọi nhau là 'bạn trai' nghe còn kỳ cục hơn. Chỉ là ba chữ nọ rơi vào tai Hướng Vinh đã khiến hàng mày y khẽ cau, dây thần kinh bỗng căng như dây đàn.
Y không trả lời, song thái độ im lặng của y giống như đang ngầm thừa nhận.
Vương Nhận nói: "Năm đó mày thình lình biến mất, cậu ấy có về nước một lần, ở đây bao lâu thì tao không biết. Mấy năm nay, tao cũng không biết cậu ấy có về Bắc Kinh không. Bây giờ đột nhiên liên hệ với bạn cũ, chắc ở đây một thời gian —— Nhưng cũng có thể thị trường trong nước đang tốt nên muốn quay về phát triển."
Vương Nhận thêm vào câu cuối như muốn nhắc nhở y đừng suy nghĩ nhiều. Hướng Vinh nói không nên lời, y hoàn toàn không hiểu vì sao Vương Nhận cho rằng y vẫn còn ý định với Chu Thiếu Xuyên? Thật là đánh giá y cao quá rồi. Y đã hèn nhát tám năm, tính tình chẳng thể thay đổi trong một sớm một chiều. Y đã không còn can đảm, cũng không còn dám làm những chuyện đáng xấu hổ như xưa.
Điểm hẹn hôm nay do Vương Nhận chọn. Gu ngồi bệt xiên que năm nào đã trở thành nhà hàng trang hoàng tử tế theo kiểu Trung Quốc. Bên trong có hòn non bộ sương khói lượn lờ, có tiếng nước chảy róc rách của dòng suối nhân tạo. Vào phòng riêng, bốn người trò chuyện với nhau trước khi lao vào màn nhậu nhẹt muôn thuở.
Bành Hiên và Lí Tử Siêu đã đến từ sớm. Hai người đều quan tâm tới nền kinh tế quốc gia và sinh kế của người dân. Đề tài đang xoáy vào câu hỏi "Liệu thị trường chứng khoán có thể tăng lên ba ngàn điểm trong năm nay không?" Thấy Hướng Vinh đến, Bành Hiên trêu một câu như thường lệ: "Ôi chao, anh Vinh đến rồi! Rich kid đến rồi!"
Hướng Vinh vừa cởϊ áσ khoác, vừa giơ ngón giữa tặng Bành Hiên. Lí Tử Siêu thì đang luôn mồm luôn miệng hỏi rằng hôm nay uống rượu gì. Tuy Lí Tử Siêu gào to nhất, nhưng thật ra thằng nhãi đó uống yếu nhất.
Sở dĩ yếu, chính vì thiếu luyện tập.
Hiện giờ Tứ Đại Kim Cương đều là những người đàn ông gần ba mươi. Song tất cả đều lo lập nghiệp, chưa ai nghĩ đến chuyện lập gia đình. Vương Nhận đã lấy bằng tiến sĩ kinh tế, giờ đang làm việc cho một công ty uỷ thác đầu tư bên mảng quản trị rủi ro. Bành Hiên cũng không vừa, hoàn thành chương trình cao học thì làm việc trong tập đoàn XX. Hắn phụ trách cơ sở hạ tầng hơn chục chi nhánh, cứ ngỡ rằng không liên quan đến ngành nghề của Hướng Vinh, ấy thế cả hai từng làm đối tác với nhau một lần.
Hướng Vinh và Bành Hiên đều làm việc liên quan tới chuyên ngành, chỉ có mỗi Lí Tử Siêu là hoàn toàn tách khỏi lĩnh vực kiến trúc. Năm đó, hắn dùng hết sức mò mẫm cho ra cái bằng tốt nghiệp. Nhưng bố hắn biết con trai cà chớn nhà mình chẳng thèm khát trong lĩnh vực kiến trúc, thành thử đá hắn sang Triết học Marx. Gia đình tìm mối quan hệ cho hắn ở lại trường, bây giờ trở thành cố vấn học tập hàng thật giá thật của Đại học J.
Nhắc mới nhớ, chẳng biết có phải ông trời trớ trêu không —— Thằng nhóc chuyên cúp học ngày nào, bây giờ hở một tí phải răn dạy sinh viên quý trọng thời gian; thằng nhóc học giỏi nhất ngày nào, bây giờ lại có bằng cấp thấp nhất; Lý tưởng của Vương Nhận là trở thành nhà đầu tư mạo hiểm đứng trên đầu sóng ngọn gió, song bây giờ phải thường xuyên đề ra chiến lược quản trị rủi ro cho các dự án; trái lại Bành Hiên tóc xoăn gầy nhom như que củi năm nào đi từng bước vững vàng, không chỉ trình độ chuyên môn phát triển liên tục mà chức vụ tăng dần theo năm tháng, bây giờ đã có vị thế quan trọng trong tập đoàn lớn.
Lí Tử Siêu làm nghề giáo nên ít khi tụ tập vào các ngày trong tuần, giờ đây vừa thấy thực đơn rượu bia thì mặt mày sáng rỡ. Hắn gọi một đĩa bắp cải Càn Long, uống sạch một bình Ngũ Lương, rồi bắt đầu khua chén nói nhảm: "Trong nhóm có thông báo, chủ nhật này trường mở cửa cho cựu sinh viên. Đi hết nha, tới lúc đó làm một trận bóng rổ. Đừng mặc đồ tây giày da, với lại chắc không cần đặt sân trước nhợ?" [1]
[1] Rượu Ngũ Lương (五粮液): được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương".
"Tay già chân yếu, vừa xoay người đã đau eo." Bành Hiên cười, "Bốn, năm năm rồi tao chưa đụng vô bóng."
"Do mày cùi bắp thôi, chứ mày nhìn anh Vinh của tao nè." Lí Tử Siêu cười hì hì, "Dáng người vẫn y chang hồi hai chục tuổi, không thay đổi chút nào. Cơ bụng vẫn còn sáu múi hả?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay muốn sờ soạng. Nhưng Hướng Vinh đã đánh cái bẹp vào móng heo của hắn.
"Hứ! Tao chưa sờ tới. Nhưng tao thấy nó bằng phẳng, chỉ có da không có mỡ." Khuôn mặt Lí Tử Siêu đỏ gay, giọng điệu nhè nhè ngây ngô chất phác, "Hầy. Nói nghe nè, hay kêu ai kia tới luôn? Không biết ai kia còn đẹp như hồi xưa không ha?"
Ai kia là ai? Cả ba người đều ngầm hiểu nhưng không ai lên tiếng. Vương Nhận liếc nhìn Lí Tử Siêu, nghĩ thầm cái thằng này vẫn ngu si như ngày nào. Chu Thiếu Xuyên vốn dĩ không muốn chơi với họ, ngay cả lần đánh giải duy nhất cũng vì Hướng Vinh. Bây giờ không có mối liên kết này thì mày động não thử xem, ông chủ Chu có thèm cho mày một ánh mắt không hả?
"Ý tao là Chu Thiếu Xuyên đó." Lí Tử Siêu đưa ra lời bổ sung muộn màng, như thể muốn xác minh xem hắn ngu si như thế nào.
Hắn nhìn Hướng Vinh, nói tiếp: "Bao nhiêu năm tao không gặp mày là bấy nhiêu năm tao không gặp cậu ấy. Hai đứa bây, người này vừa về thì người kia về theo. Nếu không phải tao thông minh, tao còn tưởng hai bây đưa nhau đi trốn..."
Theo tình hình khi đó, hai người họ không nhất thiết phải đưa nhau đi trốn. Dẫu sao mối quan hệ giữa y và Chu Thiếu Xuyên chỉ thiếu một tờ đăng ký kết hôn là đủ rồi... Hướng Vinh nhìn dáng vẻ say khướt của Lí Tử Siêu, bèn giật ly rượu trong tay hắn: "Uống ít thôi. Ngày mai không phải cuối tuần, còn đi làm nữa. Bây giờ làm thầy rồi, phải gương mẫu lên. Đừng để sinh viên ngửi thấy mùi rượu trên người mày."
"Tại sao phải làm gương chứ! Đậu mẹ, bố đây chịu hết nổi rồi! Sớm muộn gì tao cũng phải bỏ nghề!" Lí Tử Siêu nói, giọng điệu chua chát, "Mới hai ngày trước, đôi bạn trẻ trong lớp tao quậy banh chành. Thằng nhỏ mất mặt, nửa đêm nửa hôm đập nhiệt kế nuốt thuỷ ngân. Mẹ cha nhà nó, một giờ sáng gọi tao đưa thằng nhỏ vào cấp cứu. Tao sợ tới độ muốn đái mẹ ra quần. Mày nói coi, mấy đứa nhỏ bây giờ nó nghĩ gì trong đầu vậy hả!?"
Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay Hướng Vinh, chẳng biết say thật hay say giả mà bảo: "Mới nửa năm mà muốn tự tử. Mày xem lại mày đi. Lúc đó mày chơi người ta bốn năm, bỏ mặc tám năm. Người ta chắc sống tốt lắm hen?"
"..." Hướng Vinh đưa mắt nhìn hai thằng bạn chí cốt còn lại, trong lòng đột nhiên hối hận đã đồng ý ăn bữa cơm này.
Hiển nhiên Hướng Vinh không để bụng lời say rượu của con ma men. Y hiểu Lí Tử Siêu chỉ muốn mượn rượu giải sầu, bày tỏ bất mãn trong công việc của hắn. Kỳ thực Hướng Vinh rất hâm mộ Lí Tử Siêu, có thể uống thả ga, rồi lấy một đêm say quên tình quên ưu.
Chỉ có điều ông trời đã định sẵn, y ngàn chén không say.
Sau bữa tối, mỗi người tìm người lái thuê. Hướng Vinh vốn muốn đưa Lí Tử Siêu về nhà, nhưng Bành Hiên chủ động xung phong nhận việc. Hướng Vinh gọi taxi qua ứng dụng, Vương Nhận ở lại đợi với y. Hắn đưa gói thuốc cho Hướng Vinh ở ngoài cửa, nhưng y lắc đầu không nhận.
"Chủ nhật này trường tổ chức liên hoan mừng ngày thành lập. Mày đến đi. Thăm thầy, còn có nhiều người muốn gặp mày."
Hướng Vinh thấy xe tới, để lại một câu ngắn gọn: "Nói sau, tới đó tính."
Y không phải trả lời chiếu lệ, mà là thật lòng chưa nghĩ tới mình nên đi hay không.
Thời niên thiếu, y luôn thấy mọi người không nên sống đơn độc. Mình cần phải hoà đồng với tập thể, và cần phải gọi bạn gọi bè ăn uống linh đình. Đó là vì càng sống theo xu hướng chính thống, y càng có cảm giác an toàn. Về sau, y tự tay cắt đứt mọi mối quan hệ bạn bè và đày mình sang bên kia trái đất. Cuối cùng, y thấy rằng bản chất của cuộc sống vẫn không thay đổi. Sau ngần ấy năm, y đã gặp người mới và cũng trùng phùng với người cũ. Mỗi người, mỗi sự kiện đều như chuồn chuồn lướt nước. Có lẽ nó sẽ thoáng dậy sóng đấy, nhưng rồi vẫn trở về với phẳng lặng.
Đôi khi y thấy, dường như mình càng sống càng cô đơn.
Tựa như lần này trở về Bắc Kinh, y không nhờ ai tìm nhà mà chuyển thẳng vào căn hộ ba phòng ngủ do Lương Công Quyền để lại. Khu chung cư cách sân bay không xa. Dân cư thưa thớt, sân vườn thoáng đãng. Diện tích căn hộ rộng hơn 220 mét vuông; nội thất đầy đủ; ba phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng vệ sinh, quá đủ cho một người độc thân sinh hoạt. Nhưng mỗi ngày khi về nhà, phạm vi hoạt động của y là phòng làm việc và phòng ngủ; còn TV trong phòng khách cốt bài trí, y chưa từng mở lên kể từ khi dọn đến.
Trước đây, y từng trêu người nào đó của y giống ông lão mắc hội chứng tổ rỗng ngồi chờ trên băng ghế dưới nhà. Y không nghĩ tới quả báo đến nhanh quá. Giờ đây, trông y chẳng khác nào một đứa trẻ bị bỏ rơi. Mỗi khi về nhà, y chỉ đối mặt với bốn bức tường hoang vắng.
Không chăm sóc nhà cửa càng khiến nó không giống với ngôi nhà, y cũng cố gắng cải thiện chất lượng cuộc sống của mình. Nếu buổi tối rảnh rỗi, y thường vào bếp nấu nướng. Dẫu chỉ chiên một quả trứng, hay làm nóng lát sandwich cũng đã gia tăng hơi ấm nơi đây.
Mười giờ sáng chủ nhật, Hướng Vinh mở đầu ngày mới bằng bốn mươi phút chạy bộ quanh khuôn viên. Tiếp đến y làm việc trong một giờ, cuối cùng mới vào bếp nấu bữa sáng muộn. Y đã quyết định không tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Mười năm trước, y đã đóng góp một vai diễn trong vở kịch nói. Mười năm sau, y không cần vẻ náo nhiệt ấy nữa, chi bằng ở nhà hoàn thành hết công việc trong tuần.
Ai ngờ đâu chưa kịp đặt lát sandwich nướng bơ tỏi lên bàn, điện thoại y đã rung lên bần bật.
Tiếng nói hùng hồn của Vương Nhận vang lên ở đầu dây bên kia: "Xuống nhà, sắp đến giờ làm lễ rồi."
"Tao có..."
Y vừa nói hai chữ đã bị hắn ngắt lời: "Tao biết mày có xe, con Tesla hot nhất bây giờ chứ gì. Nhưng bao lâu rồi mày chưa sạc? Xuống lẹ lên, tao chở mày qua đó cho lành. Đang đứng trước cổng nè."
"..." Hướng Vinh không ngờ hắn đã đến trước cửa nhà, bèn thở dài một hơi, "Được rồi, vậy... chờ tao mười phút."
Mười phút có lẽ là thời gian dài nhất mà một trai thẳng có thể chờ một người đồng tính. Tất nhiên Hướng Vinh thường mất chưa đến hai chục phút từ rời giường, tắm rửa đến thay quần áo. Nhưng hôm nay đứng trước gương, y bỗng lưỡng lự.
Nếu về trường thì có khả năng sẽ gặp người đó, thế nên... có phải y cần chải chuốt một chút không? Vậy y nên mặc gì? Phong cách trẻ trung năng động hay trưởng thành lịch lãm?
Y thảy