Chương 61: Bù đắp.
Mọi thứ ở 502 vẫn như cũ. Khi bước chân vào cửa, Hướng Vinh thấy thời gian như chảy ngược. Dẫu thế giới bên ngoài đã thay hình đổi dạng, dẫu hai chàng thanh niên ngày nào đã trưởng thành; thì ở nơi này, tất cả vẫn vẹn nguyên như lần đầu tiên y đến. Y có cảm giác tám năm qua chỉ như một cơn ác mộng. Thậm chí y còn tưởng rằng mình vẫn là cậu sinh viên nghèo của năm hai mươi tuổi.
Y đứng trong phòng khách, ngỡ như trông thấy Bach đang vẫy đuôi chạy ào tới; Chu Thiếu Xuyên đeo tạp dề cũng ra nghênh đón; tiếp theo là hình ảnh hai người say đắm trên sô pha. Và cả... khung cảnh y tươi cười nhưng trong lòng quặn thắt nghe cuộc gọi video cuối cùng của Chu Thiếu Xuyên...
Chuyện ngày xưa như tái diễn trước mắt, trí nhớ quá tốt đôi khi lại mang đến phiền não. Hướng Vinh lắc đầu, cố rút khỏi những ký ức lộn xộn mà bình yên ấy.
Từ nãy đến giờ, Chu Thiếu Xuyên vẫn quan sát y. Thấy ánh mắt y nhìn về phía sô pha, hắn tự khắc cũng nghĩ đến cuộc gọi video cuối cùng giữa hai người. Lúc đó hắn vui vẻ, phấn khích, hào hứng khoe tấm vé máy bay với y, còn nói nhất định sẽ quay về đón sinh nhật với người yêu. Thế nhưng hắn của khi đó vĩnh viễn không biết rằng, người yêu hắn đã sớm quyết định vứt bỏ hắn, một mình đi về bên kia trái đất...
Quá khứ không nên đeo bám, suy nghĩ nhiều chỉ thêm oán và thêm hận mà thôi. Hắn có mục tiêu rõ ràng. Sở dĩ hắn quay về không phải để thương tiếc quá khứ, càng không phải muốn thanh toán những nợ nần năm xưa.
"Muốn uống gì không?" Chu Thiếu Xuyên đứng ở cửa phòng bếp, "Cậu lái xe tới? Bay hết mùi rượu rồi à?"
"Không uống nhiều lắm, tổng cộng có mấy ly thôi." Hướng Vinh đáp, "Cậu lấy gì cũng được. Nước lọc là được rồi, tôi ngồi một lát..."
Ba chữ "thì đi liền" chưa nói hết đã thấy Chu Thiếu Xuyên đưa y một chai nước khoáng. Đồng thời, hắn ngắt lời: "Lâu rồi cậu chưa về đây đúng không?"
Hướng Vinh gật đầu: "Từ hồi về Bắc Kinh thì đây là lần đầu tiên. Thay đổi nhiều thật, tôi không quen ai ở đây cả."
"Người cũ đã chuyển đi hết, bà Tăng cũng được người nhà đón về quê." Chu Thiếu Xuyên ngồi ở sô pha đơn đối diện, dán chặt ánh mắt lên khuôn mặt y, "Có cảm giác cảnh còn người mất không?"
Cảnh còn người mất, mọi việc thôi... Cảm giác này hiển nhiên phải có. Song Hướng Vinh trải qua biết bao lần cảnh còn người mất, y đã học cách đối phó với chúng bằng trái tim phẳng lặng không gợn sóng. Lần đầu thì hoảng sợ, lần thứ hai thì ngạc nhiên, nhưng lần thứ ba, lần thứ tư... cũng đã khiến con tim y chai sạn. Đôi khi trên đời này, có những chuyện mình không muốn nhưng vẫn phải làm. Y không muốn học cách vô cảm với cảnh còn người mất, nhưng nếu y không học thì nỗi nhớ đã gϊếŧ chết y ở tám năm về trước. [1]
[1] Cảnh còn người mất, mọi việc thôi (物是人非, 事事休): Theo bản dịch của Huỳnh Chương Hưng là "Vật đó người đâu, mọi việc thôi" (Vật vẫn như xưa riêng người đã đổi thay, mọi việc đã xong), đây là một trong những câu thơ trong bài Vũ Lăng Xuân của Lí Thanh Chiếu.
Y cười: "Cũng được. Nhưng không đến mức phải khóc."
Chu Thiếu Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt y, song giọng điệu bỗng trầm lắng hơn: "Tôi cũng không. Ít nhất bây giờ không có."
Hàm ý là... đã có? Hướng Vinh ngước mắt nhìn hắn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Thiếu Xuyên, y bất giác đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Tấm lưng y đột nhiên trở nên căng cứng, rốt cuộc y đã hiểu như đứng đống lửa, như ngồi đống than nghĩa là gì.
Kỳ thực từ khi lựa chọn bước vào 502, y đã đoán được có một số việc không thể dựa vào dăm ba câu hay giả vờ bình tĩnh là có thể nhẹ nhàng lướt qua. Y bước vào 'một nơi đã từng là tổ ấm của hai người', làm sao có thể rút lui khi chỉ trông cậy vào vài ba câu nói cười? Nơi này là một sự tồn tại rõ như ban ngày, nó gắn với những cái hôn nồng nhiệt và những đêm mây mưa giữa hai người.
Trong một lần vội vàng gặp lại người cũ, y có lẽ không biết diễn biến và kết cục của nó sẽ ra sao. Nhưng giờ phút này y biết, mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa.
Chỉ là y vừa chuẩn bị lên tiếng, Chu Thiếu Xuyên đã hỏi trước: "Hôm đó ở sân bay, tôi tưởng cậu đang chờ bạn hay đồng nghiệp, nhưng sau này mới sực nhớ hình như cậu đang chờ tôi?"
Đây là giải thích lý do vì sao cậu ấy làm ngơ với mình vào hôm đó?
Hướng Vinh cười: "Ừ. Tôi đợi cậu, muốn chào cậu một tiếng rồi mới đi."
"Ừm, vậy không phải do tôi nghĩ nhiều. Lúc đó không hiểu ý cậu nên đi trước với bạn."
Dừng một chút, Chu Thiếu Xuyên vờ như chế giễu lại vờ như chơi chữ: "Chỉ là tôi không nghĩ cậu còn biết 'chào hỏi'. Tôi tưởng cậu giỏi nhất là biệt tăm biệt tích không nói tiếng nào chứ."
Lời nói sắc bén đến mức làm Hướng Vinh dựng cả tóc gáy, vừa mới cảm nhận thế nào là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bây giờ đã nghiệm ra đứng ngồi không yênnghĩa là gì. Y không thể tiếp tục làm bộ làm tịch như thể chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Y chống khuỷu tay lên đầu gối, gượng gạo nhìn Chu Thiếu Xuyên. Y nói chầm chậm từng chữ từng chữ: "Tôi xin lỗi."
Hướng Vinh thốt lên ba chữ ấy một cách rõ ràng mạnh mẽ, nhưng nỗi ảm đạm dần dần phủ kín đôi mắt y. Người ta thường nói "Bước đi đầu tiên luôn là bước khó khăn nhất, nhưng chỉ cần bước ra bước đầu tiên thì mọi thứ trước mắt sẽ dễ dàng hơn", do đó mọi lời nói phía sau tuôn ra nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy: "Tôi biết xin lỗi chỉ bằng thừa. Nó không thể xoá hết những gì tôi đã làm với cậu, cũng không thể xoá hết những gì cậu trải qua... Tôi không dám xin cậu tha thứ. Điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu là đi càng xa càng tốt, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa. Mong rằng không nhìn thấy tên khốn nạn như tôi, cậu sẽ quên hết những chuyện không vui ngày xưa. Sau đó gặp được người tốt hơn, cũng xứng với cậu hơn tôi."
Y dốc cạn dũng khí cốt nói ra hết những chất chứa trong lòng, ánh mắt cũng chân thành tuyệt đối. Nếu như Chu Thiếu Xuyên không phải hiểu tường tận con người y, e rằng giờ phút này cũng không thể nhìn thấu đằng sau vẻ chân thành chính là áy náy, sợ hãi và... bắt đắc dĩ.
Lời y nói đủ chân thành, đủ tử tế, hoàn toàn phù hợp với đánh giá của Chu Thiếu Xuyên về tính cách đặc trưng của con người Bắc Kinh. Nhưng tiếc rằng, không có một chữ nào mà Chu Thiếu Xuyên thật sự muốn nghe.
Như Hướng Vinh tự nói, xin lỗi làm được cái rắm gì? Đã tới bây giờ mà người này vẫn không biết nên làm gì!
Chu Thiếu Xuyên buồn bã, chua xót và thất vọng trong năm giây. Trước khi tức đến bật cười, hắn nói: "Không mượn cậu chơi lớn như vậy. Tôi quen rất ít người ở Bắc Kinh, cậu cũng coi như một trong số đó. Tôi phải ở đây một thời gian, cậu không cần vội vàng đi đâu cả. Phương án này không được, có plan B không?"
Hướng Vinh đã dốc hết sức nói ra một tràng vừa rồi, bây giờ cả người y rệu rã như thể vừa chạy mấy chục cây số. Y giữ nguyên tư thế chống khuỷu tay lên đầu gối từ nãy đến giờ, dường như đang chờ phán quyết cuối cùng từ một vị quan. Chỉ cần Chu Thiếu Xuyên gật đầu ném một câu "Ừ, cậu cút đi" thì trảm đầu đao lập tức kề ngay cổ y.
Nào ngờ không có trảm đầu đao cũng không có cút đi, mà trái lại người ta đòi một kế hoạch B... Hướng Vinh và tội tử hình lướt ngang qua đời nhau, nhưng cảm giác hồi hộp, choáng váng, điên cuồng vẫn choán đầy tâm trí. Y hít một hơi thật sâu, đoạn nói: "Vậy thì... để tôi bù đắp cho cậu?"
Vừa dứt lời, y đã sững sờ. Đây là thể loại trơ trẽn gì vậy? Hướng Vinh! Mày nói cái mẹ gì vậy! Liêm sỉ mày đâu rồi?!
Chẳng qua, Chu Thiếu Xuyên thản nhiên hỏi lại: "Cụ thể đi, cậu muốn bù đắp thế nào?"
Hướng Vinh siết chặt mười ngón tay đang giao nhau giữa hai chân. Trong phút chốc, y thấy mình ngu ghê gớm. Bởi y hoàn toàn không nghĩ ra Chu Thiếu Xuyên còn thiếu gì.
Y đào cho mình một cái hố, cuối cùng lại không biết nên nhảy xuống bằng tư thế nào.
May sao Chu Thiếu Xuyên không ra lệnh cưỡng chế buộc y cút khỏi cuộc sống của hắn, nội điều này thôi cũng đủ cho y cảm tạ trời đất. Y thở ra, nhẹ giọng: "Trên việc công chắc không có chỗ cho tôi, nhưng chỉ cần có, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào cậu muốn. Trên việc tư... Tôi hiểu Bắc Kinh hơn cậu, nếu cậu cần thì gọi tôi một tiếng, tôi tới liền. Còn những chuyện khác, cậu thiếu gì cứ nói với tôi, tôi làm hết."
Chu Thiếu Xuyên nghĩ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu nam chính ngốc xít nhát gan ở trước mặt thôi. Hắn chán chả buồn nói, nhưng mấy chữ 'bất cứ lúc nào', 'tôi tới liền' và 'tôi làm hết' dường như ẩn chứa chút nhường nhịn đã lâu không thấy. Như một phép màu, con tim thắt chặt của hắn bỗng hoá mềm mại ngay lập tức.
Thôi thì có còn hơn không, với cái tính nhát gan đó mà có thể nói mấy câu ấy cũng đã tốt lắm rồi.
E rằng bây giờ chưa phải là thời điểm chín muồi, Chu Thiếu Xuyên nhủ bụng. Dẫu sao còn rất nhiều thời gian, hắn cũng chẳng trông cậy vào một người rất giỏi kiềm chế cảm xúc lại tình cảm vỡ đê trong một đêm. Hướng Vinh trải qua biết bao giày vò nhưng vẫn giữ sự chân thành và thẳng thắn của ngày nào. Chỉ dựa vào điều đó, hắn cũng nên biết ơn vì thời gian đã bao dung cho người hắn yêu.
Hồi lâu sau, Chu Thiếu Xuyên mới gật đầu: "Kế hoạch này nghe được hơn. Tạm thời quyết định vậy đi, có gì tôi tìm cậu."
Hướng Vinh gật đầu, thấy thời gian đã muộn bèn ngỏ ý muốn về. Trước khi đứng dậy, y cũng không quên cầm lấy chai nước khoáng mà mình chỉ vừa uống một hớp.
Thời điểm mở cửa tiễn y, Chu Thiếu Xuyên đột nhiên hỏi: "Bất cứ lúc nào, tới liền, làm hết. Bây giờ, tôi tin cậu được không?"
Bản thân có tiền án thì đành chịu thôi. Hướng Vinh nhìn hắn, trong mắt vẫn là nỗi áy náy ngập trời. Y trịnh trọng gật đầu: "Tin được. Nhưng bây giờ chỉ nói miệng, cậu xem biểu hiện của tôi đi."
Thái độ chân thành, giọng điệu nghiêm túc, Hướng Vinh cậu giỏi lắm! Một câu "Cậu là kẻ lừa đảo" vẫn nghẹn trong họng Chu Thiếu Xuyên từ lúc ở tiệc liên hoan đến giờ. Nhưng, rốt cuộc hắn vẫn không nhẫn tâm nói ra. Tiễn người về, hắn ngẩng mặt lên trời thở dài một hơi. Hắn trở lại phòng ngủ, tiếp tục xem hết lý lịch và những gì mà 'kẻ lừa đảo' trải qua suốt tám năm.
'Hướng lừa đảo' hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Nhưng dường như y bị lây nhiễm bởi thứ cảm xúc tưởng chừng như tha thứ, thành ra cuối cùng đã quét sạch phiền muộn suốt mấy ngày qua, cả người phấn chấn hơn đôi chút.
Về đến nhà, Hướng Vinh tự nấu một bữa tối đơn giản. Y vừa ăn vừa làm, hiệu suất đêm nay đặc biệt cao hơn hẳn. Đến khi tắm rửa leo lên giường, y mới sực nhớ hình như mình không lưu thông tin liên hệ của Chu Thiếu Xuyên.
Kỳ thực có, chỉ là y không dám mở nhóm lớp. Sau ngần ấy năm, số điện thoại của Chu Thiếu Xuyên hẳn là đã đổi. Y ngập ngừng bấm vào nhóm lớp, tìm thấy ID Chu Thiếu Xuyên trong danh sách thành viên. Chẳng qua, ảnh đại diện của hắn như vả vào mặt y... Thế mà hắn... để ảnh đại diện là... một cái cây xanh mượt...
Màu xanh tràn trề sức sống, xanh đến nỗi làm lòng y hoảng hốt. Y làm như có tật giật mình mà bấm thoát ra ngoài màn hình chính, còn tự an ủi rằng người nước ngoài không hiểu ý nghĩa bí ẩn của màu xanh... Nhưng quan trọng là y chưa bao giờ