Editor: Diệp Thanh Trúc.
"A? Hai người các cô thích tìm Y Y gây phiền toái nhỉ? Quá kém!"
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều chẳng quan tâm, nhìn chằm chằm Hàn Giang Đình, hỏi: "Có phải Ngũ Y Y ở tầng năm không?"
"Cô muốn làm gì?" Hàn Giang Đình liếc nhìn Ngũ Nhân Ái.
Chết tiệt, vừa rồi Y Y không nên ép cậu ta ăn mứt quả mới phải, không ngờ
lại mỏi răng đến thế, bây giờ trong miệng cậu ta đều là vị chua của sơn
tra, răng thì mỏi nhừ.
"Anh mau nói cho tôi biết, phải hay không!"
Hàn Giang Đình đùa dai lắc đầu: "Cô hỏi thì tôi phải trả lời à? Cô cho rằng cô là ai?"
"Có!" Đột nhiên, một giọng nói thanh lệ truyền tới từ lối đi nhỏ, khiến tất cả những người ở đây đều giật mình.
Trong lối đi nhỏ có mấy người, ngoài cửa có hai người, vừa thấy Ngũ Y Y đi ra liền biết ngay cô nhóc này là người phụ nữ của lão đại, lập tức cung
kính cúi đầu hành lễ.
Hàn Giang Đình vừa thấy khuôn cách này thì thèm đến chảy nước miếng.
Không được, cậu ta muốn trở thành phụ nữ, làm phụ nữ có khi còn tốt hơn làm đại anh hùng ý chứ.
Ngũ Nhân Ái thấy Ngũ Y Y đi từ trong ra, ánh mắt liền trở nên hung ác: "Ngũ Y Y! Quả nhiên mày ở đây! Bọn họ đều đang nói dối!"
Ngũ Y Y lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái: "Tôi ở tầng năm thì sao? Mắc mớ gì đến cô?"
Ngũ Nhân Ái đứng lên khỏi mặt đất, hung ác trợn mắt mắt Ngũ Y Y, hai người
đàn ông đứng ở cửa lập tức đề phòng, sợ Ngũ Nhân Ái sẽ giống một bà điên nhào tới.
Nếu người phụ nữ của lão đại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn tất cả những người ở đây đều sẽ rơi đầu.
"Ngũ Y Y! Tiêu Lạc vừa ở chỗ mày phải không?"
"Này này này, cô làm gì dữ dội thế? Làm gì có ai nói chuyện giống cô? Y Y là bệnh nhân, không
quan tâm đến cô đâu. Y Y, cậu đi vào đi."
Hàn Giang Đình đứng cản trước người Ngũ Y Y, bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con.
Ngũ Y Y đẩy Hàn Giang Đình ra, nhìn thẳng vào Ngũ Nhân Ái: "Ngũ Đại, cô đột nhiên chạy tới đây, hô to gọi nhỏ, rốt cuộc là cô muốn gì? Cô có tư
cách gì để tôi trả lời câu hỏi của cô?"
"Tao dùng tư cách gì? Mày nói tao dùng tư cách gì? Tao là vợ chưa cưới của Tiêu Lạc! Là vợ danh
chính ngôn thuận của anh ấy! Tao thấy chồng mình đến đây một chuyến
nhưng khi về lại đầy máu tươi! Mày nói xem, rốt cuộc mày đã làm gì anh
ấy, khiến anh ấy bị thương như vậy! Mày nói đi!"
"Vậy thì cô phải đi hỏi chồng chưa cưới của cô chứ không nên chạy tới hỏi tôi." Ngũ Y Y
cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đau nhói. Thật sao? Tiêu Lạc bị chảy
máu ư? Ngũ Y Y! Mày đúng là không có tiền đồ! Tại sao mày lại phải đau
lòng vì Tiêu Lạc? Ngũ Y Y dùng sức hít sâu một cái, nỗ lực điều chỉnh
tâm tình.
Ánh mắt Ngũ Nhân Ái sắc như dao găm, khí thế dường như
có thể giết người: "Ngũ Y Y! Mày là một con đàn bà ác độc! Tiêu Lạc đến
chỗ mày một chuyến, mày lại khiến anh ấy bị thương thành bộ dạng đó! Thế nào? Bởi vì anh ấy từ bỏ mày, vì anh ấy không nhớ mày, vì anh ấy chọn
tao, mày liền thẹn quá hoá giận? Vì yêu sinh hận sao? Làm người tại sao
có thể hạ lưu như vậy? Mày không chiếm được anh ấy, chẳng lẽ mày phải
hủy diệt anh ấy sao? Mày không phải là người, mày còn không cả bằng súc
sinh!"