Giản Mạt vẫn luôn cảm thấy Cố Bắc Thần đã đẹp trai lắm rồi, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tô Quân Ly cười, cô đột nhiên cảm thấy, trước kia cô quá nông cạn.
Nỗ lực để bước chân của mình không quá mức kỳ quái đi tới, Giản Mạt hào phóng đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Giản Mạt ở bộ phận thiết kế của Tường Vũ.”
Tô Quân Ly khẽ nhíu mày không thể nhận ra, “Về thiết kế của phòng hòa nhạc Adrian?”
Giản Mạt gật đầu, “Nếu anh Tô không ngại, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?” Nói xong, chân cô khẽ nhúc nhích.
Tô Quân Ly là một người tỉ mỉ, “Chân bị thương sao?”
“Bị từ trước... không có gì đáng ngại.”
“À?” Tô Quân Ly khẽ ồ một tiếng, “Tôi còn tưởng rằng cô cố ý để tôi thấy...sau đó có ý đồ khiến tôi nổi lên lòng thương hại để nhận được cơ hội thuyết phục.”
Khóe miệng Giản Mạt âm thầm co rút, trong lòng bất mãn chửi thầm: Không ai nói cho anh biết, người đàn ông lịch sự không nên chọc thủng sự thông minh của một cô gái xinh đẹp sao?
Kéo khóe miệng, cười!
“Anh Tô sẽ cho tôi cơ hội này sao?”
Nụ cười trên khóe miệng Tô Quân Ly trước sau vẫn không thay đổi, chỉ là, ánh mắt anh ta lơ đãng lướt qua mái tóc dài bị gió thổi bay, phía sau tai Giản Mạt lộ ra một vết sẹo mờ, đáy mắt lướt qua một chút kinh ngạc.
“Tôi là một quý ông...” Dưới ánh nắng gay gắt Tô Quân Ly cười dịu dàng, làm người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Giản Mạt chửi thầm bị nhìn thấu, chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, có chút cảnh giác nhìn Tô Quân Ly.
“Lúc trước tôi có học qua một chút tâm lý học...” Tô Quân Ly giải thích, lần này trong đáy mắt đều là ý cười.
Lúc này Giản Mạt ngoại trừ kéo khóe miệng, còn có thể phản ứng thế nào nữa chứ?
Đời này ghét nhất là ở cùng một chỗ với người thông thạo về tâm lý học, đây là ý nghĩ duy nhất của Giản Mạt sau khi tiếp xúc với Tô Quân Ly...Bởi vì tất cả những ý nghĩ của bạn, anh ta có thể từ động tác nhỏ hay trong ánh mắt của bạn thăm dò được.
Giản Mạt nhún vai, mất tự tin hơn một chút hỏi, “Anh Tô, có thể nói một câu không....” Vẻ mặt cô khổ sở, “Nói thật, ở trước mặt anh, tôi cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc.”
“Chúng ta có thể làm bạn bè sao?” Tô Quân Ly cảm thấy người trước mắt vô cùng đáng yêu, rõ ràng là trong lòng có rất nhiều cảm xúc, nhưng hết lần này đến lần khác khi biểu đạt ra ngoài lại không giống
vậy.
Người như vậy, hoặc là sợ hãi bị thương tổn, hoặc là từ chối thương tổn!
“Có thể làm bạn bè với anh Tô, tôi được lợi rồi!” Giản Mạt nhún vai.
“Quân Ly......”
“Ừ?” Trong nhất thời Giản Mạt không kịp phản ứng.
Tô Quân Ly cười nói, “Nếu là bạn bè, cũng không cần phải xưng hô anh anh cô cô, cô có thể gọi tôi là Quân Ly, tôi gọi cô là Mạt Mạt... có thể chứ?”
Giản Mạt hào phóng gật đầu, “Thật ra, tôi cũng cảm thấy như vậy thoải mái hơn một chút...”
“Làm bạn bè, tôi sẽ ưu tiên cân nhắc thiết kế của các cô!”
Giản Mạt cảm giác hôm nay đầu óc của mình có chút chậm chạp, phải nói là ở trước mặt chỉ số thông minh của Tô Quân Ly, cô phát hiện ra chỉ số thông minh của mình không cùng đẳng cấp như thế nào.
Sau khi phản ứng lại, mắt hạnh của Giản Mạt sáng ngời, “Thật sự?”
“Đương nhiên...” Giọng nói của Tô Quân Ly dịu dàng dễ nghe, giống như khúc nhạc violon, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Ban đầu Giản Mạt đã có chút thất vọng, nhưng cô thấy được khởi đầu nhưng lại không đoán được kết quả. Không nghĩ ra lại có thêm một người bạn, đồng thời lại giành được một cơ hội!
Sau khi tách ra với Tô Quân Ly, Giản Mạt liền trở về công ty.
Mọi người vừa nghe cô vừa xuất mã đã thu phục được Tô Quân Ly, mắt cả đám đều giống như muốn nhảy ra ngoài.
“Chị Mạt.” Hướng Vãn đột nhiên đi đến cọ cọ bên người Giản Mạt, hai tay ôm lấy cánh tay cô đôi mắt sáng lấp lánh đầy sùng bái, “Chị có thể thu phục Tô Quân Ly nhanh như vậy, em tin tưởng... chị nhất định cũng có thể thu phục Đế Hoàng.”
Giản Mạt vừa nghe, đôi mắt liền đảo loạn nói, “Sửa lại... Không phải là thu phục, mà là giành được một cơ hội!”Nói xong, đột nhiên nghĩ đến câu nói Cố Bắc Thần ngày đó lúc gần đi đã trở lại nói, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc lời nói kia của anh có bao nhiêu chân thật...
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->