Xe rời đi trong lúc mọi người không cam lòng, chỉ để lại trên màn hình một đoạn văn... Cố Bắc Thần và Lục Mạn lãng mạn xuất ngoại, tặng nhẫn đính ước,mợ Cố thần bí khó giữ được địa vị hay Lục Mạn là kẻ thứ ba chen chân?
Không thể nghi ngờ, Cố Bắc Thần là một người đã kết hôn, Lục Mạn lại liên tục cùng anh truyền ra tai tiếng, truyền thông hôm nay có cùng một suy nghĩ đến chứng thực tội danh ‘kẻ thứ ba’ của cô ta, tranh thủ đưa lên chủ đề.
“Tích, tích, tích....”
Phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục, Giản Mạt theo bản năng quay đầu lại nhìn, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, thấy đường đã thông, vội vàng khởi động xe đi về phía trước.
Từ trước đến nay giới giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, tai tíêng của minh tinh và đại gia là đề tài quần chúng thích nhất, tự nhiên có tin tức mới như vậy, có người ủng hộ Lục Mạn, tự nhiên cũng sẽ có người đồng tình với cảnh ngộ của ‘mợ Cố’.
Đương nhiên, cũng không thiếu người muốn biết, mợ Cố cả ngày nhìn thấy tai tiếng của Cố Bắc Thần, rốt cuộc là có suy nghĩ gì.
Lúc này Giản Mạt thật sự không có ý kiến gì... Từ khi bắt đầu lĩnh chứng, cô đã hiểu rõ vị trí của mình. Cũng rõ ràng, cô và Cố Bắc Thần sớm muộn gì cũng sẽ đi ngược lại.
Từ đầu tới cuối, cô đều quản trái tim mình rất tốt... Không thèm nghĩ đến quá khứ, không lưu luyến hiện tại, càng không ảo tưởng về tương lai.
Một đêm kia, cô mất đi những gì mình có. Không chỉ là nhà họ Giản, còn có bản thân cô, trái tim cũng đã lạnh!
Xe dừng ở vị trí đỗ xe của quán cafe, đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ mỏng manh truyền đến.
Giản Mạt lấy di động mở tin nhắn ra.
Anh G: Đang làm gì?
Giản Mạt nao nao, nhíu mày nhìn tin nhắn... Cố Bắc Thần ngoại trừ báo cho cô anh sẽ trở về Lam Trạch Viên từ bên ngoài, chưa bao giờ nhắn tin cho cô.
Giản Mạt bĩu môi, thuận tay trả lời: Vừa mới nghe được tin tức ông xã cùng nữ minh tinh thần bí ra nước ngoài du lịch.
Cố Bắc Thần nhanh chóng trả lời lại: Ừ?
Ừ?
Khóe miệng Giản Mạt không khống chế được giật một chút, không biết tiếng ‘ừ’ này có
ý gì đây?
Trong khi cô còn chưa kịp suy nghĩ xong, di động đã rung lên, là Cố Bắc Thần gọi tới... Giản Mạt hạ khóe môi xuống nhận điện thoại.
“Anh vừa xuống máy bay, bà nội bảo về nhà ăn cơm.” Giọng nói của Cố Bắc Thần trước sau như một vẫn trầm thấp giàu từ tính, đầy quyến rũ giống như tiếng đàn violin: “Em đang ở đâu? Anh đến đón em...”
Giản Mạt hơi bất ngờ, ngay sau đó hỏi ngược lại: “Anh đang ở đâu?”
“Trên đường từ sân bay về nhà...” Giọng nói của Cố Bắc Thần lộ ra chút lạnh nhạt, “Nếu còn ở công ty, bốn mươi phút sau anh đến đấy.”
“Em không tăng ca, đang trên đường về nhà.” Giản Mạt vội vàng mở miệng, đùa gì vậy, mặc kệ là cô có ở đấy không, nhưng Cố Bắc Thần đến đứng ở công ty, vừa quay lưng lại không biết sẽ lại có tai tiếng gì đâu, “Gặp nhau ở nhà của chúng ta!”
Ánh mắt của Cố Bắc Thần thâm sâu, khóe môi cogn lên một độ cong nhỏ đầy mê hoặc, đối với chuyện Giản Mạt sốt ruột nói ra một tiếng ‘nhà’ kia, trong lòng không khỏi thoải mái hơn.
“Được.” Cố Bắc Thần lạnh nhạt đáp ứng.
Giản Mạt chờ đến khi Cố Bắc Thần trả lời liền cúp điện thoại, sau đó vội vã khởi động xe chạy về phía Lam Trạch Viên.
Khóe miệng Cố Bắc Thần không khỏi nhếch lên ý cười mỏng manh, anh ấn tắt di động, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe...
Cuối con đường phủ đầy bóng cây xanh này chính là Lam Trạch Viên, đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên một độ cong tà tứ, lộ ra khí thế nắm chắc mọi việc trong tay...
Chỉ là, trong đôi mắt ưng thâm thúy lộ ra một chút bất mãn.
Những người phụ nữ từng dính líu chút liên quan đến anh đều ước gì cùng anh xuất hiện trước mặt công chúng, duy nhất chỉ có người phụ nữ Giản Mạt này... Anh phải làm gì với cô bây giờ?
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->