Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Nhận thiết kế văn phòng luật của Sở Tử Tiêu 2


trước sau

Trong đầu đều là bản thiết kế văn phòng luật cho Sở Tử Tiêu và lẫn lộn những ký ức cùng nhau đến... Hơn nữa tuy đã hạ sốt nhưng do bị cảm cúm, cả ngày nay Giản Mạt đều ngơ ngẩn không có tinh thần.

Sau khi tan làm trở về Lam Trạch Viên, thế mà xe của Cố Bắc Thần lại ở đây... Giản Mạt có chút ngoài ý muốn!

Vào trong biệt thự, lầu một không có ai, Giản Mạt liếc nhìn cửa phòng làm việc khép hờ, nghĩ chắc anh đang bận rộn, liền thay quần áo ở nhà sau đó đi vào trong bếp.

Ba món mặn một món canh, nấu cơm... Khi vừa mang canh ra đúng lúc Cố Bắc Thần đi xuống lầu.

“Vừa lúc... Chuẩn bị ăn cơm!” Khi Giản Mạt nghênh đón Cố Bắc Thần, vĩnh viễn mang theo lấy lòng, lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét châm biếm.

Cô lớn lên xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia khi cười khẽ cong lên, đặc biệt sáng người... Mỗi khi Cố Bắc Thần nhìn vào đôi mắt biết cười của Giản Mạt, luôn luôn không khỏi có chút xuất thần.

Khi bắt đầu Giản Mạt cũng thấy có chút kỳ quái nhưng sau này lại quen dần, chỉ cho rằng mắt của cô đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của anh.

“Thân thể có đỡ hơn chút nào không?” Cố Bắc Thần tùy ý hỏi.  “Khá hơn nhiều...” Giản Mạt gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, “Có anh quan tâm chăm sóc, muốn không tốt cũng khó!”

Cố Bắc Thần “ừ” một tiếng, cũng không biết là chấp nhận sự nịnh nọt của Giản Mạt hay là do câu trả lời về thân thể của cô.

Sau khi ăn xong, Cố Bắc Thần lại tiếp tục đến phòng làm việc bận rộn... Giản Mạt dọn dẹp xong lên lầu tắm rửa rồi lên giường.

Bởi vì chuyện của Sở Tử Tiêu khiến tâm trạng cô không được tốt, hơn nữa thân thể ít nhiều vẫn có chút uể oải, đã không còn tâm tư đi láy lòng Cố Bắc Thần. Giản Mạt liền tắt đèn đi ngủ.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cảm giác được cơ thể bị kéo vào một khuỷu tay mạnh mẽ... Giản Mạt đã mơ màng cũng không nghiêm túc
suy nghĩ, liền nặng nề ngủ mất.

Ngày hôm sau tỉnh lại, là cái ôm và hơi thở quen thuộc...

“Sớm...” Giọng nói của Giản Mạt ồm ồm, lộ ra đôi mắt nhập nhèm vừa sáng sớm và giọng khàn khàn sau khi bị bệnh.

Cố Bắc Thần mở mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt.

Tuy rằng lúc trước đồng ý cưới người vợ này là có mục đích, nhưng không thể không nói, mỗi lần nhìn cô tỉnh lại trong lòng anh, khi ngọt ngào chào buổi sáng với anh, tâm trạng của anh rất thoải mái.

“Sớm!” Cố Bắc Thần dứt lời, đột nhiên xoay người đặt Giản Mạt ở dưới thân, “Tối hôm qua buông tha em, xem ra chúng ta chỉ có thể vận động buổi sáng rồi.”

Nếu nói “vận động buổi sáng” là cái gì, Giản Mạt quả thật không cần suy nghĩ...

“Sau khi bị bệnh yếu ớt thế này, anh không thương tiếc sao?” Hai tay Giản Mạt ôm cổ Cố Bắc Thần, khi nói làm bộ dạng đáng thương, nhưng trong đôi mắt rõ ràng có chút mời gọi.

Cố Bắc Thần tà mị cười cười, “Vận động ra mồ hôi, là giúp em nhanh khỏi bệnh...” Nói xong, anh có chút thô lỗ vén váy ngủ của Giản Mạt lên...

Hai người đối với thân thể của đối phương rất quen thuộc, thế cho nên rất nhiều thời gian Giản Mạt đều suy nghĩ... Cố Bắc Thần này làm chồng kỳ thực cũng không tệ lắm, chí ít, có thể giải quyết sinh lý không cần trả thù lao, lại có tiền tiêu!

Nếu nói thì cũng có chỗ không tốt... Vậy chỉ có thể là người này là cậu út của Sở Tử Tiêu, thế cho nên cuộc sống sắp tới của cô trôi qua có chút hỗn độn không chịu nổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện