Lúc trước, lúc cô quyết định gả cho Cố Bắc Thần vì tiền của anh, cô đã biết chuyện của mình và Sở Tử Tiêu đã kết thúc rồi.
Không những là vì cô đã gả cho người khác, mà cũng là vì cô không còn chờ anh ta trở về như đã từng hứa nữa... Như vậy thì cô, không còn xứng đáng với cái gọi là tình yêu "Khuynh thế" nữa.
"Gần đây Tiểu Giản lại gầy rồi..." Vẻ mặt của Cổ Từ làm mọi người không thể nhìn thấu xem là đang quan tâm thật hay giả, nói rồi lại gắp một phần bào ngư vào đĩa của Giản Mạt.
Giản Mạt cười nói "Cảm ơn", khách sáo giả dối thêm vài câu rồi lại im lặng.
Hôm nay Cố Từ bảo Cố Bắc Thần về ăn cơm, chủ yếu là vì tập đoàn Đế Hoàng vừa nhận được một hạng mục lớn từ chính phủ, tập đoàn Sở thị cũng muốn gia nhập.
Nhưng ai biết là, trong lĩnh vực kinh doanh Cố Bắc Thần có rất nhiều mánh khóe và thủ đoạn, nói hoa mĩ thì là một người chỉ cần vung tay là có thể khiến người khác phải chịu cảnh da ngựa bọc thây... Dù là công ty của anh rể, cũng lạnh lùng vô tình.
Cho nên, Cố Từ muốn hẹn đến nhà, là muốn Cố Bắc Thần nể mặt chị ta, để cho tập đoàn Sở thị cũng gia nhập hạng mục này.
Nhưng Cố Bắc Thần là ai chứ, nói dăm ba câu đã thoát khỏi đề tài này, còn làm cho Sở Thiên Tần và Cố Từ vài lần muốn quay lại bàn đề tài này cũng không được.
"Ọe."
Đột nhiên, Giản Mạt buồn nôn một lúc, vội lấy tay che miệng, không kịp nói gì chạy đến nhà vệ sinh...
Làm cho những người trên bàn cơm chợt quên mất mình định nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ hơi không kịp phản ứng.
“Tiểu Giản...." Cố Từ ngừng một chút, sau đó nghi ngờ nhìn Cố Bắc Thần, "Có rồi?"
Cố Bắc Thần vừa nghe, đôi mắt nháy mắt sáng ngời, có vẻ như cũng mới kinh ngạc phát hiện... Vội vàng đứng dậy đến phòng vệ sinh.
Khoảng hai phút sau, hai người cùng đi ra, sắc mặt của Giản Mạt còn kém hơn vừa nãy nữa....
"Anh rể, chị, em đưa Giản Mạt đến bệnh viện khám thử." Cố Bắc Thần nói vài câu này xong rồi, đỡ Giản Mạt ra ngoài.
Cho dù hôm nay Sở Thiên Tần và Cố Từ vẫn chưa thể giải quyết vấn đề của mình cũng không tiện ngăn cản... Nếu mang thai rồi, thì đó là đứa con đầu tiên của Cố Bắc Thần, họ không thể ngăn cản được đúng không?
Trên đường về nhà, Giản Mạt
đã về lại bộ dáng thanh lịch nhẹ nhàng, nào còn khó chịu như ban nãy?
"Em đã giúp anh một việc lớn rồi nha... Anh định cảm ơn em thế nào đây?" Giản Mạt lấy lòng hỏi, thầm nghĩ bản thân có nên nhân cơ hội này bàn đến chuyện thiết kế bản thảo luôn hay không.
"Chẳng lẽ không phải anh giúp em à?" Cố Bắc Thần hỏi lại.
"..." Giản Mạt mờ mịt.
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy, "Là ai mỗi lần đến đều giống như đang ngồi trên đống lửa, đống than hả? Anh phối hợp với em để về sớm chút, không phải là em nên cảm ơn anh à?"
"..." Giản Mạt hết nói nổi.
Đột nhiên Cố Bắc Thần nghiêng người về phía trước, giọng nói tà mị trầm thấp, nói: "Thêm chuyện lần trước, vậy đêm nay em còn phải nghiêm túc...”
"Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của anh.... Đúng là bản lĩnh của doanh nhân mà." Khóe miệng Giản Mạt run rẩy, "Quyển Hậu Hắc Học viết ra là dành cho anh đúng không?”
*Hậu Hắc Học: Tác giả: Tống Quốc Đào
Cố Bắc Thần phớt lờ Tiêu Cảnh ngồi đằng trước đang vì bầu không khí nóng hổi đằng sau nên không ngừng thầm nhủ bản thân "phi lễ chớ nhìn", anh dùng một tay ôm Giản Mạt vào lòng nói, "Cảm ơn em quá khen!"
"..." Giản Mạt thật sự không còn gì để nói với Cố Bắc Thần da mặt dày này nữa.
Cuối cùng, Giản Mạt không vớt được lợi gì hết...
Buổi tối sau khi về biệt tự, còn bị Cố Bắc Thần nghiêm túc nghiền áp một thể từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước ra sau nữa.
Cô nghĩ nghĩ rằng.. Sao mỗi lần Cố Bắc Thần trở về đều giống như sói đói chụp mồi vậy hả?
"Còn rảnh rỗi nghĩ đến chuyện khác à?" Cố Bắc Thần thấy người dưới thân không tập trung tinh thần, đôi môi mỏng khẽ cong lên, chậm rãi nói, "Xem ra... Chúng ta phải làm lại toàn bộ một lần nữa mới được!"
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->