Sau khi trải qua một trận "long trời lở đất" với Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch phải thay một bộ đồ mới và rời đi với một cơ thể nặng trĩu và uể oải vô cùng. Khuôn mặt của cô mất hết cả sức sống, hiện tại trong đầu chỉ có mỗi chuyện về phòng và đánh một giấc thật say quên đi cả sự đời.
Tuy nhiên suy nghĩ an nhàn đó chẳng kéo dài được bao lâu thì cô vô tình chạm mặt phải Lâm Dao Dao. Chết tiệt! - Cô thầm chửi tục, đúng là số cô sinh ra bị sao quả tạ chiếu phải rồi, cứ hễ gặp rắc rối từ kẻ này sẽ kéo theo phiền phức từ kẻ kia. Bây giờ ra đến ngoài biển cũng gặp ả, đúng là số phận hẩm hiu không ai bằng mà.
Những lời than trách của Lâm Uyển Bạch chẳng có gì là quá đáng, vì vừa thấy mặt cô Lâm Dao Dao đã tiến đến chặn lối đi, còn nhếch mép mỉa mai: "Ấy cha, ăn mày mà cũng được lên du thuyền nữ hoàng nữa cơ à?"
Lâm Uyển Bạch lại một lần nữa vì không muốn vướng vào rắc rối mà nhường nhịn: "Không liên quan tới cô, mau tránh ra cho tôi đi."
Lâm Dao Dao nghe xong liền bật cười khinh miệt. Ả vừa nói vừa dùng tay đẩy đẩy liên tục lên vai Lâm Uyển Bạch để khiêu khích cô, lực tay lại càng ngày càng mạnh. Với tính cách của Lâm Uyển Bạch, đương nhiên cô rất muốn phản kháng nhưng với sức lực hiện giờ rõ quả là châu chấu đá xe.
"Một nhân viên quét dọn quèn cũng dám kêu khách ở khoang thương gia tránh đường ư, là cô mới đúng. Hơn nữa bổn tiểu thư nói cho cô biết luôn, dù có hết đường thì cô cũng phải nhảy xuống biển cho tôi đi qua có biết không hả? Mau, tránh ra!"
Ngay khi từ "tránh ra" được thốt ra, Lâm Dao Dao không nương tay mà đẩy Lâm Uyển Bạch một cách mạnh bạo khiến cô không đứng vững được mà ngã ngược về phía sau. Trong giờ phút đó, cô chỉ kịp kêu thét lên một tiếng, tim thì dường như ngưng đập vì hoảng sợ.
"A..." - Lâm Uyển Bạch giật mình khi cảm nhận được mình đã va vào thứ gì đó. Cô rưng rưng đôi mắt to tròn ngước lên nhìn, mặt trời chói quá, chỉ thấy yết hầu của người đó nhọn hoắt che một nửa tầm nhìn. Cô giật nảy mình, cố lấy lại thăng bằng để đứng cho vững thì người đó đã ga lăng choàng cánh tay to lớn qua vai cô, không chỉ giúp cô có chỗ trụ mà còn như một hành động bảo vệ hay "đánh dấu chủ quyền". Phong cách bá đạo này đương nhiên không ai khác ngoài… Hoắc Trường Uyên.
Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đứng sừng sững trước mặt, Lâm Dao Dao nuốt nước bọt, muốn thời gian nhanh chóng quay lại để mình không làm ra hành động lộ liễu đó. Tuy nhiên, dù cho hành vi xấu xa được nhìn thấy cũng không ảnh hưởng gì đến chiếc mặt nạ thánh thiện và nhân từ của ả:
"Hoắc thiếu gia, đúng là trùng hợp chết được. Đã từ lâu rồi không có cơ hội nhìn thấy nhau khiến tôi thấy nhớ anh vô cùng, bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này, anh thấy có phải là chúng ta có duyên lắm không?"
Lâm Uyển Bạch chửi thầm trong miệng. Nếu hai người đã có duyên như vậy thì sao ông trời không sắp đặt cho cả hai vô duyên vô cớ gặp nhau cho dễ nảy sinh tình cảm? Tại sao lúc nào cô cũng phải trở thành vật trung gian ngáng đường ngáng lối lại rước vào không biết bao nhiêu là phiền toái thế này?
Hoắc Trường Uyên cảm thấy không mấy lọt tai: "Du thuyền Elizabeth có đến mấy ngàn vị khách trên cùng một chuyến du ngoạn, nếu nói là duyên thì e là duyên này có hơi..."đại trà". Vậy nên tôi thấy chúng ta có dịp gặp nhau như vậy há chẳng phải là cô luôn tìm cách tiếp cận người của tôi ư?"
Nhắc đến ba chữ "người của tôi", Lâm Uyển Bạch đột nhiên cảm thấy rất "nhột". Tim cô đập nhanh hơn một chút, ngước đầu lên nhìn ánh mắt lạnh lùng hắn dành cho Lâm Dao Dao… Ôi trời ơi, không phải là cô đã suy nghĩ quá nhiều chứ? Người của hắn, hệt như là thuật ngữ dành riêng cho cô.
Lâm Dao Dao cũng không ngu ngốc đến mức nghe những lời phũ phàng đó còn chưa hiểu chuyện, có điều vẫn cố chấp tìm kiếm một chút tia hy vọng cuối cùng:
"Phải phải, Hoắc thiếu gia nói thế nào nghe cũng hợp lí cả. Có điều duyên của chúng ta đã nhiều hơn các vị khách khác một chút, vậy anh có thể vì chuyện tốt này mà đồng ý khiêu vũ với trong buổi tiệc tối nay được không?"
Lâm Uyển Bạch cười khinh: "Phàm là nữ nhi, không thể tùy tiện chủ động mời nam nhân lạ mặt nhảy cùng được, đừng nói lễ nghi nhà họ Lâm cô đã học sót điều này nhé?"
Lâm Dao Dao nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, vô cùng tức giận với lời chỉ trích của đối phương. Rõ ràng chỉ là một kẻ sớm đã bị đuổi ra khỏi dòng họ lại còn lên giọng dạy cô về gia quy? Nhưng ả còn chưa kịp mở