Trở lại ngôi nhà gỗ ở gần biên giới phía Tây, Lâm Uyển Bạch cả ngày thảnh thơi nên cũng thấy chán, lại chợt thấy chiếc áo khoác của Phong Hàn treo trên sào đang bị rách một đường dài nên cũng trổ tài giúp anh may lại cho đẹp đẽ. Phong Hàn thấy vậy thì mừng thầm, cố tình lại ngồi cạnh Lâm Uyển Bạch:
"Uyển Uyển, em vẫn khéo tay như ngày nào ấy nhỉ? Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn chưa từng thay đổi…"
Lâm Uyển Bạch bất giác mỉm cười, câu nói này của Phong Hàn đúng là dùng để mỉa mai cô mà. Chưa từng thay đổi ư? Đúng là một kẻ chẳng hiểu gì về cô cả.
"Tôi chưa từng thay đổi? Anh nói xem, tôi giống trước kia chỗ nào chứ?"
Phong Hàn suy nghĩ rất nhanh đã có đáp án: "Em vẫn xinh đẹp và chu đáo như vậy, cả tính cách của em cũng vẫn như vậy, chính trực, cương định, và…"
Lâm Uyển Bạch bật cười: "Sai rồi! Tôi không còn là cô gái chính trực, cương định gì cả. Tôi chỉ là một người phụ nữ thấp hèn, mặc cho người ta chà đạp."
Phong Hàn nghe xong vô cùng kích động, giơ hai cánh tay vịn chặt lấy vai cô: "Uyển Uyển, em nói như vậy là sao? Em...em…"
Lâm Uyển Bạch phủi tay Phong Hàn ra khỏi người mình, thở dài một cái, sau đó cũng chẳng còn cảm thấy xấu hổ gì mà thẳng thắn kể ra: "Khoảng nửa năm trước, tôi chật vật khắp nơi cũng không thể góp đủ tiền để trả viện phí cho bà ngoại. Lúc đó đột nhiên có một người đàn ông giàu có xuất hiện, nói hắn muốn bao nuôi tôi. Chỉ cần trở thành người của hắn, tiền thuốc men của bà ngoại tôi không cần nghĩ ngợi gì nhiều…"
Phong Hàn run run: "Vậy...vậy em đã…"
Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu: "Ừm, tôi đã đồng ý. Tôi trở thành người phụ nữ của hắn, từ bỏ cái gọi là danh tiết của một người phụ nữ. Không chỉ có vậy, tôi còn là một kẻ vô cùng thất bại. Tôi không chịu nổi sự áp bức của hắn nên đã bỏ đi, nhưng cuối cùng lại phát hiện tôi... đã có thai với hắn."
"Cái gì? Uyển Uyển, chuyện này không thể nói linh tinh được đâu, em…"
"Hôm qua tôi ốm nghén, anh còn không nhìn thấy sao?"
Phong Hàn nghe xong liền im bặt không biết nên nói gì. Mặt anh rũ xuống, cảm giác như chút hi vọng cuối cùng về một tình yêu tươi đẹp cũng sắp không còn rồi. Sau đó rất nhanh anh đã nghĩ ra một lối đi mới cho mình và Lâm Uyển Bạch:
"Uyển Uyển, em đã rời bỏ người đàn ông đó rồi, bây giờ đột nhiên lại có thai. Đứa bé chào đời lại không thể không có cha, vậy nên anh sẵn sàng làm cha của nó, cùng em nuôi nó lớn khôn thành người." - Phong Hàn vừa nói vừa cầm tay Lâm Uyển Bạch, vẻ mặt vô cùng thành tâm.
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt đối phương, bộ dạng kiên định này chắc là nói thật rồi. Cô suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lại thở dài rụt tay mình khỏi bàn tay Phong Hàn.
"Được, đợi khi con tôi chào đời sẽ để anh làm cha đỡ đầu, cả anh Dực nữa."
"Không phải, Uyển Uyển. Anh thật sự muốn làm cha ruột của đứa bé, làm chồng của em."
"Anh đang nói linh tinh gì vậy? Đứa bé là giọt máu của anh bao giờ? Sao anh có thể làm cha ruột của nó? Anh cũng đâu phải là người tôi yêu? Sao có thể…"
Lâm Uyển Bạch nói còn chưa hết câu, Phong Hàn đã nhận ra điều gì đó. Anh ta từ từ đứng dậy, nhìn cô bằng đôi mắt thất thần: "Uyển Uyển, em nói anh không phải là người em yêu ư? Vậy người đó là ai? Không lẽ là Vân Dực ư?"
Mọi chuyện đã đi đến nước này, Lâm Uyển Bạch cũng không cần gì phải giấu: "Không. Người tôi yêu chính là người đàn ông tôi bỏ công trốn chạy, là cha ruột của con tôi."
"..."
"Phong Hàn, chuyện của tôi và anh vốn dĩ đã kết thúc từ nhiều năm trước rồi. Bây giờ giữa chúng ta ngoài nghĩa bạn bè ra thì không hề có bất kì mối quan hệ nào khác. Hôm nay tôi giúp anh vá áo cũng bởi vì tôi xem anh là bạn, mong anh không nghĩ quá nhiều." - Nói rồi Lâm Uyển Bạch dùng kéo cắt đứt cọng chỉ còn dư ban nãy, đưa cho đối phương rồi lặng lẽ bước vào trong.
Phong Hàn vẫn đứng ở đó như trời trồng, lặng nhìn vào chỗ áo vừa được Lâm Uyển Bạch khâu, tim thì như bị ai xé ra. Hết rồi, hết thật rồi…
- ------------
Sáng hôm sau, trải qua cả một ngày dài đi đường, cuối cùng Hoắc Trường Uyên và Vân Dực cũng tìm tới được trước lối mòn dẫn vào nơi Lâm Uyển Bạch đang ở.
Chưa đợi Vân Dực nói gì, Hoắc Trường Uyên đã lập tức xuống xe, không quên lôi anh ta theo: "Mau lên, dẫn tôi đi tìm cô ấy!"
Vân Dực miễn cưỡng dẫn đường cho Hoắc Trường Uyên. Cả hai đi bộ trong con đường mòn được một lúc, cuối cùng cũng đến căn nhà gỗ nhỏ vô cùng thơ mộng. Hoắc Trường Uyên đứng từ xa nhìn toàn cảnh căn nhà, trong đầu có
vài suy nghĩ phức tạp: "Đừng nói căn nhà này là anh xây cho cô ấy nhé?"
Vân Dực hơi ngập ngừng: "Lúc đầu cũng không hẳn là xây cho Uyển Uyển, nhưng từng thiết kế từ trong ra ngoài của nơi này đều dựa vào sở thích của cô ấy."
"Sở thích? Có thật là Tiểu Bạch thích những thứ mơ mộng sến súa này không vậy?" - Hoắc Trường Uyên tỏ ra nghi hoặc.
"Đương nhiên, tôi là bạn thân của cô ấy, lại không hiểu cô ấy ư? Ngược lại là anh, mở mồm ra là nói người phụ nữ của tôi, vậy mà chút sở thích này cũng…"
"Im miệng!" - Hoắc Trường Uyên giận dữ quát đối phương một tiếng. Song, xa xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng gầy gầy của Lâm Uyển Bạch, hình như là đang phơi quần áo. Nhìn thấy cô, đột nhiên trong đầu hắn lại nổi lên những suy nghĩ phức tạp. Lâm Uyển Bạch trước giờ thích những thứ như thế này đó ư? Tại sao trước nay chưa hề nghe cô nói với hắn? Hơn nữa rõ ràng ngày hắn mua hoa về, cô còn tỏ ra rất ghét kia mà...Không lẽ là do hắn là người tặng cho nên cô mới…
Trong lúc Hoắc Trường Uyên còn đang dở dang với dòng suy nghĩ của mình, Vân Dực vội khều mạnh hắn một cái, rồi chỉ tay về phía Lâm Uyển Bạch: "Thấy không? Người đứng cạnh Uyển Uyển là Phong Hàn."
"Cái gì? Anh dám sắp xếp cho hai người họ ở cùng nhau?"
"Có gì mà không dám. Tôi còn bận chuyện ở công ty, làm sao chạy đến đây ở cạnh Uyển Uyển được? Xét người đủ tin cậy có thể bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy, ngoài Phong Hàn thì còn ai?"
Hoắc Trường Uyên nghe đối phương giải thích hợp tình hợp lí như vậy nên cũng không nói gì. Sau đó hắn định chạy đến chỗ Lâm Uyển Bạch, lại chính mắt chứng kiến cảnh Phong Hàn nắm tay cô.
"Uyển Uyển, em vào trong nghỉ ngơi đi, quần áo ở đây cứ để anh phơi là được."
Lâm Uyển Bạch vội giật tay ra, trong tình thế khó xử này đành nghe theo lời anh ta: "Được, vậy nhờ anh."
Lâm Uyển Bạch vừa đi vừa đưa một tay đấm nhẹ phía sau lưng mình, mặt hơi nhăn nhó vì đau nhức. Phong Hàn thấy vậy mới nói vọng lên, vô tình âm thanh đó đủ khiến cho Hoắc Trường Uyên và Vân Dực đứng xa cũng có thể nghe thấy:
"Uyển Uyển, bầu bì nên biết giữ gì sức khỏe một chút, nếu không sẽ rất ảnh hưởng đến đứa bé. Một chút nữa anh sẽ chạy ra thị xã mua ít thuốc men về cho em."
"Được!" - Lâm Uyển Bạch vừa quay đầu lại nói với Phong Hàn một tiếng đã vô tình nhìn thấy Hoắc Trường Uyên từ đâu lù lù xuất hiện, trực tiếp chạy đến chỗ Phong Hàn đấm thật mạnh vào mặt đối phương, khiến anh ta không có phòng bị liền ngã sõng soài xuống đất. Vân Dực thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy Phong Hàn, đồng thời muốn ngăn Hoắc Trường Uyên lại. Lâm Uyển Bạch đương nhiên cũng không thể đứng yên, vừa chạy đến vừa quát lớn:
"Hoắc Trường Uyên! Anh đang làm gì vậy hả?"
Hoắc Trường Uyên nhìn Lâm Uyển Bạch một cách vô cùng khinh bỉ, cười lạnh: "Thái độ gì đây? Đang bảo vệ cho nhân tình của mình à?"
Lâm Uyển Bạch trừng mắt nhìn đối phương: "Nhân tình? Anh có biết anh đang nói gì không?"
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng mỉa mai: "Em đừng tỏ thái độ như kiểu tôi đang nói gì đó không đúng nữa. Nói đi, em với thằng khốn này bắt đầu qua lại với nhau từ khi nào?"
"...cách đây vài ngày."
"Em nói dối! Chỉ vài ngày mà đã tìm cách bỏ trốn để được ở bên nhau, còn lù lù xuất hiện thêm cái thai này nữa ư? Em nói đi, có phải những ngày tôi bận việc ở công ty không về, em đã chạy ra ngoài tìm hắn có đúng không?"
"Bốp!" - Lâm Uyển Bạch kích động tát cho Hoắc Trường Uyên một cái thật mạnh. Cô giận đến run người, tay chỉ thẳng mặt đối phương, nói cũng không thành lời:
"Anh...anh nghĩ tôi...đau quá…!!" - Lâm Uyển Bạch muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên một cơn đau như búa bổ truyền đến ổ bụng của cô. Cô ôm bụng, mồ hôi ra như tắm. Không ổn rồi! Cái thai, nhất định là cái thai có vấn đề rồi!