Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch cứ đi thong thả về thành phố, vì vậy nên mất gần ba ngày, tính cả thời gian nghỉ ngơi và ăn uống. Nhưng khi vừa về đến trước cửa dinh thự, hắn đã nhận được cuộc điện thoại khẩn của Giang Phóng:
"A lô?"
"Cậu chủ, tôi muốn bàn về chuyện xử lí vụ án của Lâm Dao Dao mà mấy hôm trước anh đã giao ạ."
Hoắc Trường Uyên hơi nhăn mặt: "À đúng rồi, mấy hôm nay bận bịu nhiều quá nên tôi quên mất. Đã liên hệ với phía luật sư chưa? Khi nào thì sẽ ra tòa?"
Giang Phóng ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng: "Ngay lúc cậu chủ giao nhiệm vụ thì tôi đã lặp tức gọi cho luật sư, nhưng mà...nhưng mà chiếc xe cảnh sát áp giải Lâm Dao Dao về thành phố giữa chừng đã xảy ra tai nạn khiến cảnh sát bị thương, còn cô ta thì mất tích rồi ạ."
Hoắc Trường Uyên vừa nghe tin, lực tay đã không kiềm chế được mà bóp mạnh vào điện thoại: "Là người chứ không phải ma, không thể nói biến mất là biến mất. Cậu cho người khoanh vùng khu vực đó, bằng mọi giá phải tìm ra cô ta. Lần này tuyệt đối phải xử lí cho triệt để, tôi không thể để bất kì mối nguy hại nào cho Tiểu Bạch còn tồn tại trên đời được."
"Vâng!" - Nói xong, Giang Phóng lập tức cúp máy để làm nhiệm vụ được giao. Còn Lâm Uyển Bạch từ nãy đến giờ luôn ngồi trong xe chờ Hoắc Trường Uyên nói chuyện, đã không chịu nổi nên mới bước ra hỏi thăm:
"Anh à, là ai gọi đến vậy?"
"Là Giang Phóng, ở công ty đang xảy ra một chút chuyện."
"Chuyện ở công ty sao?..." - Lâm Uyển Bạch hơi rũ mặt xuống, hình như đây là lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên không muốn nghe điện thoại trước mặt cô, không phải là lại có chuyện riêng tư gì không muốn cho cô biết đó chứ?
Hoắc Trường Uyên thấy vậy liền thở dài, đặt tay lên xoa nhẹ đầu Lâm Uyển Bạch: "Thôi được rồi, anh không giấu em nữa. Chuyện là chiếc xe cảnh sát áp tải Lâm Dao Dao về thành phố gặp tai nạn, và cô ta thì đã mất tích rồi."
Lâm Uyển Bạch giơ tay che miệng: "Sao có thể?"
Hoắc Trường Uyên lộ rõ vẻ lo lắng của mình: "Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bây giờ Lâm Dao Dao không rõ là còn sống hay đã chết, nếu thật sự còn sống thì nhất định sẽ tìm em báo thù, cho nên tuyệt đối em phải luôn cẩn thận với mọi thứ xung quanh, hiểu không?"
Lâm Uyển Bạch gật gật đầu, trong lòng vẫn còn chút lo sợ. Sau đó đột nhiên Hoắc Trường Uyên lại choàng tay lên vai cô, ép cơ thể cô sát vào người hắn: "Chỉ cần sau này không rời khỏi anh nữa, nhất định sẽ không có ai dám động vào em."
"Ừm…" - Lâm Uyển Bạch hơi đỏ mặt, chỉ tiện nói một tiếng cho có. Sau đó cả hai quấn quấn quýt quýt cùng vào trong dinh thự mà không biết có "họa" đang gần kề.
"..."
Vừa vào đến phòng khách dinh thự, Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch đều giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông và người phụ nữ cỡ tuổi trung niên đang ngồi uống trà một cách vô cùng tự nhiên, như thể đây là nhà của họ.
"Ba, mẹ...sao hai người lại ở đây? Đã đi hết một vòng thế giới rồi à?"
"Mẹ sẽ hỏi con trước, cuối cùng con cũng biết đường về rồi à? Mẹ còn tưởng con đã chạy sang Anh với Tần Tư Niên rồi ấy chứ?"
- Người phụ nữ trung niên mặc quần áo sang trọng, cả người toát ra sự thanh lịch lên tiếng trước. Không cần đoán già đoán non, khi thế ngời ngời cùng với lời ăn tiếng nói thế này thì chắc chắn là mẹ Hoắc Trường Uyên - La Phi Phi rồi.
Hoắc Trường Uyên nghe nhắc đến Tần Tư Niên thì chợt nhớ ra, hình như cũng lâu rồi hắn không gặp anh ta, cũng chợt nhớ lý do anh ta sang Anh không một lời từ biệt.
"Tần Tư Niên sang Anh để thực hiện hôn ước với tiểu thư nhà họ Hứa, con chạy theo hắn làm gì chứ?"
"Ồ, xem ra chuyện của Tần Tư Niên con cũng đã biết rõ như vậy. Vậy mẹ sẽ nói thêm cho con thấm sâu một chút, người ăn chơi đàn đúm như cậu ta mà vẫn biết rõ thế nào là làm tròn đạo hiếu, cha mẹ vừa gọi một cái đã vội về Anh để thực hiện hôn ước."
"Mẹ nói như vậy là có ý gì?"
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh La Phi Phi, cũng là ba của Hoắc Trường Uyên - Hoắc Minh Đường im lặng nghe hai mẹ con nói qua nói lại, bây giờ mới chính thức lên tiếng:
"Ý của mẹ con chính là nhà chúng ta cũng hứa hôn với nhà họ Hà lâu như vậy rồi, con cũng không còn trẻ, đã đến lúc thực hiện nghĩa vụ của một người con là ngoan ngoãn kết hôn với tiểu thư nhà người ta chứ không phải suốt ngày ôm ấp cái thứ không rõ lai lịch kia."
Lâm Uyển Bạch tròn mắt nhìn Hoắc Minh Đường, trong lòng cảm thấy vô cùng tổn thương. Cái thứ "không rõ lai lịch" ư? Câu này gần giống với một trong những lời nhục mạ của mẹ Phong Hàn năm đó ấy nhỉ? Thì ra Hoắc Trường Uyên cũng là người có hôn ước rồi, thì ra dù cô có cố gắng đến đâu cũng mãi là người thấp cổ bé họng, không có gốc gác, làm sao sánh với những người luôn ở trên cao như Hoắc Trường Uyên?
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ từ một phía của cô, còn Hoắc Trường Uyên lại hoàn toàn không hề nghĩ như vậy. Hắn nghe ba mình nói vậy càng ôm chặt Lâm Uyển Bạch hơn, ánh mắt vô cùng kiên định:
"Cô ấy không phải là người không rõ lai lịch, tương lai cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc."
"Ầm!" - La Phi Phi tức giận đập bàn một cái, sau đó liền đứng dậy quát: "Mẹ không đồng ý! Trước đây con qua đêm với biết bao nhiêu phụ nữ, ba mẹ không phải là không biết, cũng không hề có ý định ngăn cấm con tìm thú vui bên ngoài. Nhưng con ăn chơi thế nào cũng phải biết thân phận của mình chứ? Con nghĩ thiên nga có thể sống cùng vịt trời cả đời ư? Con…"
Hoắc Trường Uyên lên tiếng cắt ngang: "Khoan đã mẹ! Mẹ muốn con kết hôn sớm không phải là vì muốn có cháu bồng sao? Bây giờ Tiểu Bạch đã có thai rồi, là con của con, cháu của ba mẹ."
La Phi Phi nghe vậy liền đứng hình, còn Hoắc Minh Đường đã giận lại còn giận hơn: "Hoắc Trường Uyên! Con lại còn dám đi đến bước đường này?"