Năm năm sau, tại ban công lớn ở dinh thự của Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch ngồi thảnh thơi trên ghế sofa, vừa uống trà saffron pha với mật ong thượng hạng, vừa ngâm chân bằng tinh dầu hoa cúc, lại còn được nghe những bản nhạc cổ điển của châu Âu. Cuộc sống hưởng thụ thế này không phải ai muốn có cũng được, nên nếu có thì tội gì lại không hưởng thụ chứ.
Trong lúc cô đang nhắm mắt thưởng nhạc, đột nhiên cảm giác môi mình đang tiếp xúc với một thứ gì đó. Cô giật mình mở mắt ra, thì ra là Hoắc Trường Uyên.
"Thì ra là anh, làm em giật cả mình. Mà dạo này học nhẫn thuật của ninja à? Đến di chuyển cũng không phát ra một tiếng động nào.
Hoắc Trường Uyên cười cười, tiện tay nhấn nút tắt trên máy phát nhạc rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Uyển Bạch, choàng tay qua eo ôm chặt cô vào lòng: "Là do em bật nhạc lớn đến mức không biết trời trăng mây đất gì cả, vậy mà còn dám trách anh."
Lâm Uyển Bạch bĩu môi: "Được rồi! Xin lỗi được chưa?"
"Không thể xin lỗi suông là xong, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó."
Lâm Uyển Bạch nheo mắt lại lườm đối phương: "Anh nói cái gì? Anh ra giá với người vợ đã sinh cho anh hoa hậu hoàn vũ thế giới tương lai ư?"
Hoắc Trường Uyên không thể nhịn được mà cười khì. Mấy năm nay Lâm Uyển Bạch đổi tính đổi nết, cứ thích xem mấy chương trình hoa hậu rồi còn tự phong cho Hoắc Thiên Bình cái danh hiệu đó.
"Thưa mẹ của hoa hậu hoàn vũ thế giới tương lai, em sinh cho anh thêm một tiểu hoàng tử hoặc một tiểu công chúa nữa, như vậy nửa đời sau anh sẽ không dám hó hé nửa lời với em."
Lâm Uyển Bạch vung tay vả nhẹ vào mặt Hoắc Trường Uyên một cái: "Cái đồ tham lam này! Thiên Bình năm tuổi, Thiên Quân hai tuổi, trai gái có đủ như vậy rồi mà anh còn muốn đòi thêm ư?"
Hoắc Trường Uyên không hề tỏ ra tức giận, còn càng ôm chặt Lâm Uyển Bạch hơn: "Tiểu Bạch của anh, em cũng biết gia sản nhà ta lớn như vậy, anh sợ sau này Thiên Bình và Thiên Quân gánh vác không xuể. Sinh thêm vài đứa nữa, cho chúng cùng san sẻ nỗi khổ giàu sang này. Hơn nữa đâu chỉ có anh, cả ba và mẹ đều rất muốn có thêm cháu."
Lâm Uyển Bạch đưa tay bóp hai má Hoắc Trường Uyên: "Lại giỏi nói điêu nữa rồi!"
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Uyển Bạch đang để trên bàn bỗng dưng thông báo có tin nhắn đến. Cô vội giơ tay lấy diện thoại rồi mở lên xem, là tin nhắn đến từ Vân Dực.
"Uyển Uyển, cũng sắp đến giáng sinh rồi, anh và Linh Nhi cũng tạm gọi là hoàn thành hơn một nửa dự án xây dựng ở bên đây, đã chuẩn bị cho công nhân nghỉ Tết đón năm mới. Vì vậy cho nên anh và cô ấy quyết định năm nay sẽ về nước đón giáng sinh, báo cho em biết trước để khỏi bất ngờ." - được gửi từ Thụy Sĩ.
Lâm Uyển Bạch vừa đọc vừa cười: "Hay quá rồi, giáng sinh năm nay nhất định sẽ rất vui cho xem!"
"Sao vậy?"
"Lần này anh Dực và Linh Nhi hẹn về nước ăn giáng sinh, nên chúng ta sắp có cơ hội gặp lại họ rồi. Em sẽ chuẩn bị linh đình một chút!"
Hoắc Trường Uyên nghe vậy cũng cảm thấy phấn khích: "Vân Dực về nước sao? Chà, đã mấy năm rồi chúng ta không được gặp lại anh ta nhỉ? Sau đám cưới chúng ta không bao lâu, anh ta cùng với Hà Linh Nhi bay tọt sang Thụy Sĩ sống đến giờ, mặt anh ta tròn méo thế nào anh cũng sắp quên mất rồi."
"Anh lại nói quá lên rồi! Nhưng mà đúng là lâu rồi không gặp lại hai người đó, cho nên buổi lễ giáng sinh năm nay, em sẽ tổ chức một buổi tiệc họp mặt bạn bè luôn. Chúng ta không chỉ mời Vân Dực và Hà Linh Nhi, còn phải mời cả hai vợ chồng Phong Hàn và Thiên Lan, Tần Tư Niên và vợ anh ấy, thêm mấy đứa nhỏ...đúng rồi, cũng không thể vắng mặt Giang Phóng được."
Thấy Lâm Uyển Bạch hí ha hí hửng liệt kê cả một danh sách dài, Hoắc Trường Uyên chợt tựa đầu ra sau ghế, nhìn lên bầu trời xanh vô tận như đang hoài niệm điều gì.
"Tiểu Bạch à, nhờ em liệt kê hết mọi người ra như vậy, anh mới cảm
thấy một điều…"
Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn tựa đầu vào lồng ngực Hoắc Trường Uyên: "Là chuyện gì?"
"Cuộc đời này vốn dĩ rất vô thường."
"Nghĩa là sao?"
Hoắc Trường Uyên cầm tay Lâm Uyển Bạch, nhẹ nhàng mân mê: "Đầu tiên là chúng ta đi nhỉ? Chúng ta gặp nhau trong một hoàn cảnh vô cùng éo le, em bị gài bẫy đưa lên giường của anh, còn anh xem em như một miếng bánh ăn xong thì trả tiền. Sau đó anh phát hiện từ khi em xuất hiện trong đời anh, mọi xúc cảm với những cô gái khác đều không còn nữa, chỉ biết nghĩ tới em thôi…"
Lâm Uyển Bạch cười khẽ rồi kể tiếp: "Sau đó anh cưỡng chế muốn bao nuôi em, rồi em hết lần này đến lần khác bị người ta hãm hại, đều là một tay anh cứu giúp em. Lúc em rơi vào tuyệt vọng khi bà ngoại mất đi, cũng là anh ở bên em. Chúng ta ở cạnh bên nhau, có tình cảm với nhau nhưng lại không thể hiểu rõ lòng nhau. Nhưng cuối cùng…"
"Cuối cùng qua bao nhiêu cơn bão, chúng ta cũng đã cập bến bình yên."
"Phải…"
"Tiếp đến là cặp đôi nào ấy nhỉ?"
Nghe hỏi như vậy, trong đầu Lâm Uyển Bạch bỗng hiện lên hình ảnh hai con người suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc: "Là Vân Dực và Hà Linh Nhi. Lúc học đại học ở Thụy Sĩ cô ấy đã có tình cảm với Dực rồi, nhưng mãi đến lễ tốt nghiệp mới dám lấy hết cam đảm để tỏ tình, không ngờ còn chưa kịp nói ra lòng mình thì đã bị ba gọi về nước gấp. Vân Dực ở Thụy Sĩ ít lâu sau vì xích mích với ba mà bỏ về nước, còn Hà Linh Nhi sau khi giải quyết chuyện gia đình ổn thỏa xong lại quay ngược về Thụy Sĩ để học lên cao học và tìm kiếm Vân Dực."
"Sau đó nhờ mối quan hệ tương quan với chúng ta mà họ lại tìm được nhau?"
"Cũng có thể coi là như vậy, nhưng hai người họ năm năm cách biệt lại có thể trùng phùng thì đúng là duyên lớn lắm đấy."
Hoắc Trường Uyên nghe vậy thì không nhịn được cười: "Nếu Vân Dực và Hà Linh Nhi là có duyên lớn nên gặp lại, vậy Phong Hàn và Thiên Lan phải gọi là oan gia ngõ hẹp rồi."
Lâm Uyển Bạch vô cùng tán thành: "Đúng vậy. Nhớ hồi Thiên Lan mới đeo đuổi theo Phong Hàn, anh ta còn tránh cô ấy như tránh tà vậy, rốt cuộc không hiểu kiểu nào lại có thể dính vào nhau."
"Chắc là dùng chiêu mưa dầm thấm lâu rồi, thời gian trôi qua thì ai cũng phải dính vào tình yêu thôi, làm sao có thể độc thân cả đời được chứ?"
Lâm Uyển Bạch ngóc đầu dậy nhìn đối phương rồi cười cười: "Anh có chắc ai cũng phải dính vào tình yêu không?"
"...trừ Giang Phóng. Nhưng mà hình như anh đã nhờ em làm may cho cậu ta từ rất lâu rồi mà?"
"Còn không phải vì trợ lí của anh khô khan đến mức khóe miệng cong lên một lần cũng khó sao? Làm em cất công tìm kiếm những cô gái vừa hiền lành lại còn tốt bụng như vậy…"
"Reng! Reng!" - Lâm Uyển Bạch còn chưa nói dứt câu thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông báo thức. Cô vội giơ tay tắt đi, sau đó liền mè nheo với Hoắc Trường Uyên:
"Ông xã à, đến giờ rước con rồi."
"Nhà chúng ta đâu có thiếu người rước chúng?"
"Nhưng mà chiều nay em muốn cả nhà mình cùng đi ăn cháo cá. Bây giờ anh đi rước con, còn em đi mua chút đồ để chuẩn bị cho buổi lễ giáng sinh, nhé?"
Hoắc Trường Uyên chợt cười gian: "Thơm một cái rồi làm?"
"Đồ lưu manh nhà anh!"