Quan Minh Vũ giật mình, cậu chủ nhỏ vẫn thông minh như thường! “Á Châu bị hacker tấn công, cậu chủ, cháu có thể bỏ chút thời gian quý báu giúp chúng tôi khôi phục hệ thống web được không?” Chiến Quốc Việt nhẹ giọng “Ồ” rồi sau đó chính là:’Không thể” Quan Minh Vũ nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại bên kia, thở dài bất đắc dĩ.Sau khi cúp điện thoại, Quan Minh Vũ nhìn lại màn hình máy tính..Ðó là trang chủ của trang web Á Châu, đối phương thiết lập một chuỗi mật mã ký tự hai chiều, nhìn giống như trò chơi khăm của em nhỏ mầm non vậy.Quan Minh Vũ tức giận đến khó chịu, Mr.Tung nghe có vẻ là một cái tên trưởng thành, thận trọng, nhưng những gì hẳn ta làm lại ngây ngô như một đứa trẻ lên ba. Ngay cả Chiến Hàn Quân cũng không thiết kế được loại mật khẩu này.Quan Minh Vũ mặt dày gọi lại Chiến Hàn Quân.Chiến Quốc Việt nghe điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói.” “He he, cậu chủ nhó, cháu có thể giúp chú Vũ chút không?” “Á Châu trả lương cho tôi sao?” Ưa, Quan Minh Vũ cảm thấy mình sắp phát điên lên mất. “Cậu chú nhỏ, Á Châu là công ty của bố cháu, sau này nhất định sẽ giao cho cháu” “Không cần” “Vậy cháu cũng thế trơ mắt nhìn người ta khiêu khích bố cháu chứ?” Tút tút..Quan Minh Vũ nhìn ù ù cạc cạc nhìn điện thoại đã ngất liên lạc, mặt mũi ê chề: ‘Sao khó nói chuyện thế?” Biệt thự Hải Thiên Thành Nam.Chiến Quốc Việt ngồi trước máy tính, nhìn thư khiêu chiến, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng không chút biểu cảm.