Buổi tối, Chiến Hàn Quân trở lại.Lạc Thanh Du sưng sỉa ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một tập thơ, tay phải quấn một miếng gạc dày, nhìn chấm chấm Chiến Hàn Quân với vẻ căm hận “Ngài Quân nhờ tôi dọn giúp bát đũa dưới đáy 1ủ, đúng là khổ tâm suy tính” Lạc Thanh Du tức giận nói.Chiến Hàn Quân đi tới chỗ cô, vừa cởi bộ áo vest được cắt máy thủ công khéo léo, lại nới lỏng cà vạt, đồng thời, ánh mắt anh liếc về phía người phụ nữ trên ghế sô pha.“Biến mình thành thế này, tính lừa tiền hả?” Câu.chữ từ đôi môi gợi cảm kia lúc nào cũng khó nghe như vậy.Da của Lạc Thanh Du vốn đã trắng bệch, chỉ cần va đập một chút, sẽ chuyển sang xanh tím.Vừa rồi kéo đẩy với Chiến Quốc Việt kịch liệt như vậy, để lại dấu vết trên mặt cô, có thể tưởng.tượng được cô đã chật vật thế nào.Lạc Thanh Du đột nhiên đứng lên, hất cảm nhìn Chiến Hàn Quân, giơ ngón giữa lên, tức giận nói: “Ngài Quân, nếu muốn trá thù tôi thì cứ việc.Nhưng kính nhờ anh lần sau muốn trả thù dùng óc cho tôi nhờ, đừng làm tổn thương những trẻ con vô tội.Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân có chút hóa đá “Con đang khen cô ta à?’ “Thật thà cầu thị!” “Đọc cho bố nghe!” Chiến Hàn Quân tò mò, cậu con trai xưa nay chẳng bao giờ quan tâm đến văn.học, không ngời hôm nay lại ngấm được mỹ cảm thơ ca.Mặt Chiến Quốc Việt toàn vẻ kháng cự.Dù thơ ca rất đẹp nhưng thơ chua xót như vậy, thì đánh chết cậu cũng không đọc.Chiến Hàn Quân biết Chiến Quốc Việt rất cứng đầu, không thể ép cậu làm bất cứ điều gì.“Không cần đọc nữa” Sau đó anh quay lại phòng làm việc của mình.Lạc Thanh Du vội vã đến nhà trẻ, những vẫn muộn hãi tiếng.Thanh Tùng và Thanh An ở lại văn phòng của giáo viên, nhiệt tình trò chuyện với cô giáo.“Cô giáo, sao mẹ chúng con vẫn chưa đến? Cô gọi điện hỏi mẹ còn nhớ mình bỏ hai đứa bé ở nhà trẻ không?” Đang nói là Thanh Tùng.Bé thiên sứ Thanh An ngay lập tức nói tố thay cho mẹ: “Anh, mẹ đi làm bận mà, anh đừng nóng ruột” Chỉ có điều mới ở với nhau một ngày, cô giáo đã phải lòng hai bé thiên thần này. Không chỉ xinh xắn mà cái miệng nhỏ nhắn cũng rất biết nói chuyện.Cô giáo không khỏi trêu chọc hai đứa: “Hai con trông không giống nhau chút nào, thật sự là sinh đôi sao?” “Đúng vậy, bởi vì con thừa hưởng tất cả những.ưu điểm của mẹ, anh trai con thừa hưởng tất cả những khuyết điểm của mẹ. Vì vậy, hai chúng con trông không giống nhau” Thanh An lặp lại nguyên.văn những gì mẹ đã nói.Thanh Tùng ngay lập tức phản bác lại quan điểm của em gái: “Vớ vẩn, bởi vì trong chúng ta một người giống bố, còn người kia giống mẹ” Thanh An bĩu môi: “Dù sao em cũng không muốn giống bố. Em muốn đẹp như mẹ” “Em yên tâm đi, nguyện vọng của em đã thành hiện thực.” Thanh Tùng nói.Các giáo viên bật cười trước sự ngốc nghếch, dễ thương của lũ trẻ.Khi Lạc Thanh Du bước vào, giáo viên nghiêm lồi biết cô đi làm rất bận, nhưng để bọn trẻ n trường lâu như vậy mới đến trường đón chúng sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của bọn trẻ. Mong cô ngày mai sẽ chú ý hơn.” Lạc Thanh Du gật đầu phụ họa.Nhưng trong lòng lại bưồn rầu, ngày mai làm thế nào? nhà. Thanh Lòng nặng tâm sự đón bọn trẻ Tùng và Thanh An đứng trước mặt cô như thần giữ: cửa.“Mẹ, mẹ hãy thành thật nói cho con biết, vết thương trên người của mẹ là do đâu?” Thanh Tùng nghiêm mặt chất vấn Lạc Thanh Du.“Mắt của mẹ biến thành thỏ đó, mẹ đã khóc!” “Thanh An nói.Lạc Thanh Du nhìn ánh mắt quan tâm của hai bé con, trong lắm như trộn trăm vị, khó mà tả thành lời.Hai đứa yêu cô ấy vì suốt năm năm qua, cô đã dốc hết sức lực, tình cảm yêu thương hai đứa. Tình yêu là từ hai phía Nhưng Chiến Quốc Việt lại không