Thứ bảy, sau khi Triệu Tiểu Tinh ăn xong cơm trưa là bắt đầu nhắc tới nhắc lui, chiều nay thầy dạy đàn tới dạy học, chiều nay thầy sẽ đến dạy học.
Thời điểm không có ai bên cạnh, cậu lại lải nhải với Triệu An Ca rằng, chiều nay thầy sẽ đến cưới chị cậu rồi, chiều nay thầy sẽ đến chị đấy.
Triệu An Ca bị cậu lèm bèm đến mức đau cả đầu, cô vẫy tay nói, “Triệu Tiểu Tinh, em lại đây.”
Triệu Tiểu Tinh ôm gấu bông hình con heo chạy tới, “Chị ơi, hôm nay chị mặc bộ màu đỏ đi, như vậy mới giống là chuẩn bị đám cưới chứ.”
Triệu An Ca vỗ đầu một cái rồi nói, “Triệu Tiểu Tinh, năm nay em mới có bảy tuổi thôi đó, phải hiểu chuyện chứ, đừng có học mấy bà mai trong TV mà gán ghép bậy bạ.”
Triệu Tiểu Tinh ngẩng đầu lên nói, “Không có bậy đâu, là thầy em nói đó, thầy nói thầy muốn cưới chị mà.”
Triệu An Ca lấy điện thoại ra nói, “Được, vậy đưa số điện thoại của thầy em cho chị đi.” Dám đùa giỡn lưu manh với bà à, mắng chết ông luôn.
Triệu Tiểu Tinh chỉ chỉ xuống dưới lầu nói, “Em không có nhưng mẹ em có đó, chị hỏi mẹ em đi.”
Triệu An Ca vứt điện thoại lên giường nói, “Vậy bỏ đi.” Cô không muốn nói chuyện nhiều với Dì.
Lúc ba giờ bốn mươi chiều, Triệu An Ca thừa dịp Triệu Tiểu Tinh không để ý, cầm một hũ sơn chạy lên phòng dạy đàn trên thư phòng ở lầu ba.
Phía trước đàn dương cầm có hai cái ghế, một cái ghế cao và một ghế thấp, cái ghế thấp chính là dành cho ông thầy lưu manh kia rồi.
Mặt ghế màu đen, cô cầm lọ sơn màu đen ra, bôi một lớp thật dày lên ghế, trong vòng 30 phút là chắc chắn không kịp khô.
Sắp xếp hết mọi chuyện, Triệu An Ca quay trở về phòng ngủ của mình, lấy một túi xách dọn đồ rồi chuẩn bị ra khỏi cửa, rồi dặn dò với Triệu Tiểu Tinh, “Triệu Tiểu Tinh, lát nữa em học đàn dương cầm thì nhớ ngồi cái ghế cao nhé, thầy em cao nên ngồi ghế nhỏ là được rồi.”
Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu nói, “Biết ạ, em đâu có ngốc đâu, chị ơi, chị phải đi ra ngoài ạ?”
Triệu An Ca ừ rồi đáp, “Chị có hẹn đi dạo phố với bạn học.”
Triệu Tiểu Tinh ủ rũ rồi nhỏ giọng đáp, “Dạ.” Lại nói tiếp, “Vậy chị đợi thêm một chút nữa rồi đi được không ạ, chuyện là lần trước thầy em còn chưa gặp chị nữa.”
Triệu An Ca nhéo nhéo mũi cậu nói, “Lần sau đi.”
Lần này cô phải chạy nhanh mới được, dù sao cũng mới làm chuyện xấu, mặc dù là do ông thầy lưu manh tự tìm đến.
Triệu An Ca nhìn đồng hồ, còn mười phút là bốn giờ, cô cầm túi xách trên sô pha lên rồi chạy ù ra ngoài.
Tần Mặc Bắc đang trên đường đến nhà Triệu An Ca, xa xa thấy một bóng người chạy ra ngoài như bị ma đuổi.
Cô ở nhà gây họa gì rồi sao, chạy luống cuống thành như vậy.
Vốn dĩ anh muốn gọi cô một tiếng, nhưng lại sợ dọa đến cô nên không gọi nữa.
Triệu An Ca chạy ra một hướng khác, bắt một chiếc xe taxi rồi nhanh chóng mất hút.
Triệu Tiểu Tinh đã chờ sẵn ở ngoài cửa, từ phía xa đã vẫy tay với Tần Mặc Bắc.
Anh bước đến hỏi, “Người chạy ra vừa rồi là chị em à?”
Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu nói, “Chị em rất xinh đúng không ạ.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười gật đầu đáp, “Cực kỳ xinh đẹp.”
Triệu Tiểu Tinh kéo tay Tần Mặc Bắc đi vào biệt thự, chào hỏi với mẹ cậu rồi hai người lên phòng đàn ở lầu ba.
Hai cái ghế được sắp xếp rất gọn gàng ở phía trước đàn dương cầm, Tần Mặc Bắc bước tới nói với Triệu Tiểu Tinh, “Hôm nay chúng ta sẽ học những điều cơ bản trước nhé.”
Triệu Tiểu Tinh gật đầu nói, “Thầy có thể đàn lại đoạn nhạc lần trước một lần nữa được không ạ, là đoạn mà ngón tay nhanh như bay đó thầy, nghe hay lắm luôn, em muốn học cái đó đó.”
Tần Mặc Bác mở đàn dương cầm ra nói, “Phải học căn bản trước mới được, học xong thì mới có thể đàn tốt được. Thầy sẽ đánh lại một lần nữa cho em nghe.”
Triệu Tiểu Tinh đặt cái mông nhỏ lên chiếc ghế cao, còn Tần Mặc Bắc ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Vừa đánh xong đoạn nhạc, lúc anh chuẩn bị đứng dậy, cảm giác dưới mông dính dính thứ gì, cúi đầu xuống nhìn.
Phía trên mặt ghế đều mà sơn màu đen.
Đứa nào phá phách thế hả!
Triệu Tiểu Tinh vô tội dang hai tay ra nói, “Thầy ơi, không phải em làm đâu, em chỉ làm với mấy giáo viên trước kia thôi.” Rồi nói tiếp, “Đúng rồi, đó là do chị em dạy em đó.”
Tần Mặc Bắc nhớ đến dáng vẻ chạy trối chết lúc nãy của Triệu An Ca ngoài cửa, thì ra là vậy.
Hôm nay anh mặc quần kaki, phía sau mông đều dính sơn đen.
Triệu An Ca đúng không, xem như cậu giỏi, tôi sẽ tính sổ với cậu sau.
Triệu Tiểu Tinh vô cùng áy náy đứng sang một bên nói, “Hời ơi, chị em thật là, làm người ta
không bớt lo mà, thầy ơi thầy đừng để bụng nha, thật ra con người của chị em tốt lắm, thầy đừng bỏ ý định cưới chị em nha.”
Tần Mặc Bắc lấy áo khoác cột ngang hông che đi cái mông bị dính sơn, đổi một cái ghế khác ngồi xuống, “Em nói với chị em chuyện này à?”
Triệu Tiểu Tinh gật đầu nói, “Chị em còn hỏi số điện thoại của thầy nữa đó.”
Tần Mặc Bắc cười cười, xoa xoa đầu Triệu Tiểu Tinh, “Ngồi xuống đi, bắt đầu học thôi.”
Hết giờ học, Tần Mặc Bắc xách cái ghế bị dính sơn vào nhà vệ sinh rửa sạch, rồi nói với Triệu Tiểu Tinh, “Chuyện này đừng nói với ba mẹ em nhé.”
Triệu Tiểu Tinh gật đầu mạnh mẽ ói, “Thầy ơi thầy thật tốt, nếu không ba em sẽ mắng chị em rồi, còn mẹ em nữa, dù mẹ em không dám la chị nhưng mà mẹ sẽ bảo ba em mắng chị cho mà xem.”
Nói xong còn thở dài một tiếng, kết luận một câu, “Chị em đáng thương lắm luôn.”
Tần Mặc Bắc không nói chuyện, trước khi rời đi còn giao bài để Triệu Tiểu Tinh luyện tập ở nhà, nếu không hiểu có thể gọi điện thoại cho anh.
Lúc ra đến cổng, Triệu Tiểu Tinh bảo mẹ cậu vào nhà trước, còn mình thì kéo tay Tần Mặc Bắc nhỏ giọng hỏi, “Thầy ơi, chị em, chị ấy, chị ấy, thầy vẫn giữ ý định cưới chị đúng không ạ?”
Tần Mặc Bắc xoa xoa đầu cậu nói, “Cưới chứ, em chuyển lời giúp thầy, nói rằng, quần thì không cần đền, viết bản kiểm điểm là được.”
Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu nói, “Dạ, phạm lỗi thì phải dũng cảm nhận lỗi, chị em đã dạy em như vậy.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, rời khỏi Triệu gia.
Trước bữa tối, Triệu An Ca mới về nhà, nhưng bất ngờ chính là, ba và Dì gần như không biết chuyện cô đã chỉnh thầy dạy đàn của Triệu Tiểu Tinh.
Dì còn vô cùng nhiệt tình gọi cô qua ăn cơm.
Chẳng lẽ hôm hay ông thầy đó đứng dạy học à, không ngồi ghế sao?”
Cô chạy lên lầu ba, sờ sờ lên chiếc ghế cô đã bôi sơn lên, rất sạch sẽ.
Triệu Tiểu Tinh chạy tới, kéo tay Triệu An Ca, đóng cửa lại rồi nhẹ giọng nói,”Chị, thầy em nói, không cần chị đền quần mới đâu, bảo chị phải viết bản kiểm điểm là được.”
Triệu An Ca ngồi xuống ghế, “Viết kiểm điểm cái gì, không viết.” Là hắn ta đùa giỡn lưu manh trước mà.
Triệu Tiểu Tinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Chị, không phải chị đã từng nói, phạm lỗi thì phải dũng cảm nhận lỗi sao.”
Triệu An Ca mở miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được, cuối cùng cắn răng gật đầu.
Viết! Vì giáo dục trẻ em.
Triệu An Ca hỏi, “Em có nói với mẹ em chuyện này không?”
Triệu Tiểu Tinh lắc lắc đầu nói, “Không có, thầy dặn em không được cho với ba và mẹ em biết.”
Triệu An Ca mỉm cười, ông thầy này thật thú vị, còn quan tâm đến chị gái của học trò như vậy, xem ra tà tâm chưa chết nhỉ.
Lão lưu manh.
Quả nhiên sau đó Triệu Tiểu Tinh nói tiếp, “Chị, chị yên tâm đi, mặc dù chị phạm lỗi, nhưng thầy em nói, thầy vẫn sẽ cưới chị.”
Triệu An Ca nhặt tờ giấy trên bàn lên, viết một dòng chữ, đặt vào một bìa thư đưa cho Triệu Tiểu Tinh, “Bản kiểm điểm viết xong rồi, buổi học lần sau, đưa cho thầy em,” Rồi nói, “Thầy em họ Tần đúng không?”
Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu.
Triệu An Ca viết lên bìa thư, “Thầy Tần (nhận).”
Ông thầy này cũng là họ Tần, đều là họ Tần nhưng không giống như Tần Mặc Bắc.
Vẫn là nam thần tốt nhất, nam thần cấm dục thuần khiết nhất tỏa sáng rực rỡ.
Tần Mặc Bắc về nhà, thay quần bị dính sơn ra giặt, một chậu nước toàn sơn màu đen, giặt một lúc lâu mới sạch được.
Triệu An Ca đúng không, giỏi thật.
Sau khi giặt quần xong, điện thoại Tần Mặc Bắc vang lên, cuộc gọi từ một số máy lạ.