Triệu An Ca không kịp ngăn cản.
Đã lỡ không kịp cản rồi, chuồn thôi, giả vờ như mình không có ở đây, giả vờ như cô chưa từng đến chỗ này đi.
Bởi vì Tần Mặc Bắc được giáo dục tốt, nên không phun dung dịch hỗn hợp muối đường bột ngọt kia ra, anh chạy vào toilet, nhổ vào bên trong bồn cầu.
Triệu An Ca lập tức nhanh chóng chạy vù ra bên ngoài, cửa cũng không kịp đóng, lạch bạch chạy xuống lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ ra, bấm chốt, trèo lên giường rồi chui vào trong chăn.
Vừa niệm chú, “Cậu không nhìn thấy tớ, cậu không nhìn thấy tớ, cậu không nhìn thấy tớ…”
Chờ cô niệm chú xong, đến khi bình tĩnh lại thì quả thực muốn nhảy lầu tự sát.
Sao mày làm chuyện ngu ngục vậy hả!
Tần Mặc Bắc súc miệng, nhìn vào trong gương.
Được lắm, Triệu An Ca, cậu giỏi lắm.
Ba phần muối, mười phần đường trong đó hết sáu phần là bột ngọt thành ra vị gì đây, tình yêu sao?
Tần Mặc Bắc cảm thấy đầu anh đúng là úng nước mà, mẹ nó đúng chẳng ra mùi vị gì cả.
Anh vuốt vuốt mặc, nhìn vào trong gương cười.
Triệu An Ca, cậu chơi vui nhỉ.
Anh lại cười thêm một hồi nữa, Tần Mặc Bắc nhìn hình ảnh của mình trong gương, anh đã không còn nhớ bản thân không còn cười tươi như vậy bao lâu rồi.
Ba năm nay, áp lực nợ nần làm cho anh không thể nào thở nổi, anh đã sớm không giống như những người bạn đồng lứa, đến ngay cả tình yêu, cũng biến thành xa xỉ, trước kia, dù muốn cũng không dám nghĩ, tất cả suy nghĩ anh đều đè nén trong lòng.
Một người đàn ông còn không tự lo được cho bản thân thì có tư cách gì mà hứa hẹn với người con gái mình yêu chứ.
Nhưng Triệu An Ca chơi vui như thế, Tần Mặc Bắc lại nhìn gương cười thêm một lúc.
Dường như anh muốn cười để bù đắp đi sự thiếu hụt trong suốt ba năm qua, anh đứng trước gương, cười đến đau cả bụng.
Triệu An Ca à, cậu chờ đó cho tôi.
Cuối cùng, Tần Mặc Bắc không cười nữa, anh nhìn vào gương thầm thề, anh sẽ cố gắng hết sức để bản thân có đủ tư cách hứa hẹn với cô.
Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ phải ra về.
Tần Mặc Bắc đi ra khỏi phòng đàn, nhìn thoáng qua lầu hai, không một bóng người.
Anh không biết phòng của Triệu An Ca ở chỗ nào, không thể chào tạm biệt với cô, liền đi xuống lầu, bước ra khỏi cửa.
Triệu An Ca quấn chặt chăn không dám nhúc nhích, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, sợ Tần Mặc Bắc tiến vào tóm lấy cô.
Nhìn một lúc lâu cũng không thấy Tần Mặc Bắc có động tĩnh gì, Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, nhẹ nhàng hé mở cửa cho một tí, vừa đúng lúc bắt gặp Tần Mặc Bắc đi xuống lầu một, bước ra ngoài.
Không hề quay đầu lại.
Nhất định là anh giận rồi, nếu không thì vì sao mà đi không nói gì chứ, cô thà để anh bắt cô đánh đòn một cái, ơ mà không đúng, đánh nhiều cái cũng được.
Triệu An Ca đúng cửa phòng ngủ, trèo về trên giường.
Cô nghĩ đặt bản thân vào tình huống như vậy, nếu như cô bị người khác chơi ăn kem đánh răng rồi uống dung dịch kinh dị kia, chắc chắn cô cũng không vui gì.
Phân tích như vậy, cô liền ủ rũ.
Triệu An Ca lấy điện thoại, bấm vào danh bạ, dán mắt nhìn vào ba chữ cục cưng lớn một hồi cũng không bấm gọi.
Tần Mặc Bắc đi ra cổng biệt thự, đi không được bao xa liền nhặt được một cục giấy tròn tròn.
Chính là tờ giấy mà Triệu An Ca đã vứt bỏ.
“Tên khốn kiếp kia, dù cho bà đây có ế cả đời cũng không gả cho mày!”
Tần Mặc Bắc vuốt vuốt thẳng tờ giấy, gấp lại chỉnh tề rồi cất vào túi.
Khóe miệng anh hơi cong lên, lưu manh à, có cơ hội sẽ cho cậu biết như thế nào mới là lưu manh thật sự.
Chị Hàm gọi điện tới, nói bức tranh anh gửi để tham gia cuộc thi đã được qua vòng loại.
Tần Mặc Bắc cúp máy, vốn dĩ tâm tình đang tốt, lại càng thêm phấn khởi, cuộc sống luôn tràn đầy hy vọng, nó bức bách cậu vào đường cùng chính là vì muốn mở cho cậu một lối thoát.
Sau bữa tối, Tần Mặc Bắc đến nhà thầy giáo dạy đàn đầu tiên của anh.
Thầy dạy đàn của anh là một nghệ sĩ vô cùng có tiếng trong giới, gần đây ông muốn tổ chức một buổi hòa nhạc, khăng khăng muốn dẫn anh theo.
Tần Mặc Bắc không có đàn dương cầm để luyện tập, anh chỉ có thể đến nhà ông để tập vào cuối tuần hoặc nhưng khi không có tiết học.
Từ trong nhà thầy đi ra đã gần chín giờ rưỡi.
Lúc Tần Mặc Bắc về đến nhà, thấy xe của chú Lâm ở cửa tiểu khu.
Anh vốn nghĩ sẽ giả vờ nhưng không thấy, bước thẳng đi qua.
Nhưng vẫn bị gọi lại.
Tần Mặc Bắc đành phải quay lại.
Lâm Quân Tường ngồi trong xe nói, “Tiểu Bắc.”
Tần Mặc Bắc đáp, “Chào chú Lâm.” Lúc đầu anh còn định hỏi ông vì sao biết anh ở chỗ này, nhưng anh không lên tiếng.
Dựa vào tài lực quan hệ của chú Lâm, còn cần phải hỏi sao, cho dù anh trốn ở chân trời góc bể cũng sẽ bị tìm được.
Tần Mặc Bắc không biết sao anh muốn tránh ông, cảm giác của anh đối với chú Lâm không thể nói rõ được, khách sáo không đúng mà bất hòa cũng không phải, rất gượng gạo, dần dà thành ra như vậy.
Lâm Quân Tường đứng trước xe nói, “Không mời chú lên xem nhà cháu sao?”
Tần Mặc Bắc cười nói, “Chỉ là nhà thôi thôi ạ, không có gì hay để xem vả lại bạn cùng phòng của con cũng ở đó.”
Lâm Quân Tường không nói gì, đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh mua hai giỏ trái cây lại nói, “Nhìn cũng còn tươi lắm, con mang về cho bạn cùng phòng ăn chung đi.”
Tần Mặc Bắc theo bản năng nghĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ lại đành nhận lấy.
Lâm Quân Tường cười nói, “Hôm qua chú có qua nhà ngoại con, mẹ con bị cảm, chú dẫn bà ấy vào bệnh viện, bác sĩ đã kê thuốc, con có rảnh thì đi thăm bà ấy đi.”
Tần Mặc Bắc ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Quân Tường một cái, “Con biết rồi.” Lại nói, “Chú Lâm bận rộn nhiều việc, mẹ con đương nhiên con sẽ chăm sóc tốt.”
Lâm Quân Tường mỉm cười gượng gạo.
Tần Mặc Bắc nhìn đồng hồ, “Đã trễ rồi, con về trước.”
Lâm Quân Tường phất phất tay với anh, ngồi vào trong xe.
Tần Mặc Bắc đi vào bên trong tiểu khu, về phòng thuê của mình, đặt giỏ trái cây lên bàn ăn, nói với Triệu Bân, “Mua cho mày đó.”
Triệu Bân đang chơi game trên sô pha, vừa thấy có món ngon, nhanh chóng xông tới, ngó ngiêng nhìn hai ba lượt nói, “Cho tao hết hả?”
Tần Mặc Bắc gật đầu nói, “Tao đảm bảo, không ăn miếng nào.”
Triệu Bân vô cùng vui mừng xách giỏ trái vây lên nói, “Ngày mai tao sẽ tặng cho Tiểu Tuyên Tuyên, mà sao mày không ăn thế?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Tao không muốn ăn.” Hỏi lại, “Tiểu Tuyên Tuyên là ai?”
Triệu Bân nhìn anh nói, “Bạn gái tương lai của tao, luôn đi chung với Triệu An Ca đó, mày không nhớ hả.”
Tần Mặc Bắc vừa đi về phía toilet vừa nói, “Mày nói Quách Tuyên Tuyên thì tao còn biết, chứ Tiểu Tuyên Tuyên thì bố thằng nào nhớ.” Lại nói, “Tao gọi Triệu An Ca đều là Triệu An Ca, cũng có gọi người ta là An Ca đâu.”
Triệu Bân cực kỳ khinh bỉ nhìn anh nói, “Lãng mạn đó có biết không, nick name ok, cục cưng, hiểu chưa?”
Tần Mặc Bắc rửa tay xong, vào phòng lấy quần áo ngủ, chuẩn bị đi tắm.
Nhắc đến Triệu An Ca làm cho tâm trạng của anh tốt lên.
Triệu An Ca à, bây giờ cậu đang làm gì vậy.
Thời điểm đánh răng, vừa nhìn thấy kem đánh răng, anh liền nghĩ đến cô, bánh quy bơ vị bạc hà, đúng là cả đời khó quên.
Tần Mặc Bắc vừa đánh răng vừa nghĩ, như thế này thì từ đây về sau mỗi lần đánh răng đều sẽ nghĩ về cô mất thôi.
Lúc này, chắc là cô đã tắm xong rồi nhỉ, tám phần là đang nằm trên giường chơi điện thoại hoặc là đọc sạch rồi.
Tần Mặc Bắc đánh răng xong, súc miệng, chìm vào trong suy nghĩ của bản thân.
Trước kia anh không phải như vậy, vì sao trong đầu lúc nào cũng là Triệu An Ca thế này.
Tần Mặc Bắc vừa trầm tư vừa tắm rửa, sau đó đó về phòng ngủ lấy một quyển sách chuẩn bị xem.
Triệu An Ca đang đọc sách gì nhỉ, lúc cô đọc sách thì sẽ nằm trên giường hay là ngồi trên bàn học ta? Theo sự hiểu biết của anh
đối với cô, chắc là nằm trên giường rồi tựa lưng vào gối.
Thế thì gối của cô sẽ có màu gì nhỉ, hồng nhạt hay là màu xanh đây?
À còn áo ngủ của cô nữa chứ, màu gì đây? Vẫn còn nội y nữa mà, màu gì nhỉ?
Dừng, dừng, mau dừng lại!
Đúng là cầm thú mà.
Tần Mặc Bắc phải tốn năm sau phút mới có thể đẩy Triệu An Ca ra khỏi suy nghĩ đen tối của bản thân.
Sau ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ nữa.
Đoán chừng là bởi vì nụ cười thông suốt ở trong toilet nhà cô chiều nay, sau khi cười xong, dường như tất cả áp lực trên người anh đều được giải tỏa.
Bầu trời của anh đã không còn mây đen dày đặc, là bởi vì ánh nắng của cô đúng không?
Đọc sách xong đã hơn mười một giờ.
Tần Mặc Bắc tắt đèn, nằm trên giường.
Cuối cùng thì áo ngủ của cô là màu gì vậy hả?
Triệu An Ca đang mặc áo ngủ hai dây màu xanh nằm trên giường, cô không đọc sách cũng không chơi điện thoại, chỉ là lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nhớ đến chiều nay, nhìn bóng lưng của anh lúc đi ra khỏi cổng nhà cô, cô liền hối hận muốn đập đầu vào tường.
Lúc này anh đang làm gì vậy, trong miệng còn vị muối đường bột ngọt hay không, bây giờ cô chỉ muốn chạy vọt đến trước mặt anh nói, không sao cực cưng lớn, tớ không chê cậu đâu, chúng ta hôn luôn đi.
Sau đó đoán chừng là cô sẽ bị quất một bạt tai.
Nhưng mà anh được dạy dỗ tốt như vậy, chắc là sẽ không động tay với con gái đâu, chắc là không cũng đánh cô đâu.
Vậy thì cậu mau mau lại đây chà đạp tớ đi, Triệu An Ca khà khà cười lên hai tiếng.
Cười xong mới phát hiện, miệng cô chảy nước miếng nữa chứ.
Giống như bị thiếu thốn lâu ngày, thật là mắc cỡ quá đi.
Triệu An Ca lau nước miếng, lấy điện thoại bấm vào vòng bạn bè, Tần Mặc Bắc không đăng trạng thái nào, cô nhìn thời gian cũng đã mười hai giờ.
Sáng hôm sau, Triệu Tiểu Tinh chạy đến gõ cửa phòng cô.
Triệu An Ca chui ra khỏi ổ chăn, mặc áo ngủ tay dài rồi mở cửa.
“Chị ơi.” Triệu Tiểu Tinh chui vào cửa, trèo lên giường rồi nhảy tưng tưng.
Triệu An Ca bước tới, nằm xoài lên sô pha, quay đầu lại nói, “Triệu Tiểu Tinh, ngày hôm qua em không học đàn.”
Triệu Tiểu Tinh nhảy xuống giường, bắt chước dáng vẻ Triệu An Ca nằm xoài trên sô pha, đáp, “Dạ không, em xin nghỉ mà.”
Triệu An Ca ngồi xuống, nói với Triệu Tiểu Tinh, “Vậy em, có nhớ thầy Tần của em không?”
Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu.
Nhìn đi, đúng là con nít ngây thơ dễ dụ.
Triệu An Ca ân cần hỏi thăm, “Vậy thì chúng ta cũng nên gọi điện cho thầy đúng không, cảm ơn thầy đã dạy dỗ chúng ta, coi như là bày tỏ tình cảm với thầy?”
Triệu Tiểu Tinh nhìn điện thoại đồng hồ trên cổ tay nói, “Nhưng mà em không có số của thầy.”
Triệu An Ca lấy điện thoại trên tủ đầu giường rồi nói, “Chị có, chị có, để chị bấm số giúp em cho.”
Triệu Tiểu Tinh ngẩng đầu hỏi, “Dùng điện thoại của chị gọi trực tiếp luôn đi, vậy thì không phải tiện hơn sao chị?”
Triệu An Ca cười nói, “Vậy là em không biết rồi, phải dùng điện thoại của em gọi, nhưng vậy thì mới có thành ý hơn chứ.”
Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu.
Triệu An Ca dùng điện thoại đồng hồ của Triệu Tiểu Tinh gọi điện cho Tần Mặc Bắc.
Lúc trước Tần Mặc Bắc đã lưu số của Triệu Tiểu Tinh, nhanh chóng bắt máy, nói. “Tiểu Tinh, chào em.”
Triệu An Ca cong lưng nhìn điện thoại đồng hồ của Triệu Tiểu tinh, căng lỗ tai lên hóng, giọng nói của anh rất êm tai, rất ấm, chỉ có vậy thôi cũng đủ để giải nỗi khổ tương tư của cô.
Triệu Tiểu Tinh nhìn đồng hồ rồi chào, “Thầy Tần, chào thầy, thầy vất vả rồi.”
Tần Mặc Bắc cười hỏi, “Không phải em đang tập đàn dương cầm sao, có chỗ nào không hiểu ư?”
Triệu Tiểu Tinh đáp, “Không ạ, em đang ở phòng chị em chơi.”
Tần Mặc Bắc cười, “Chị em làm gì vậy?”
Triệu An Ca căng thẳng, muốn tìm cô tính sổ đấy à, cô vừa làm động tác im lặng với Triệu Tiểu Tinh, vừa trốn và trong toilet.
Thanh âm vô cùng lanh lảnh của Triệu Tiểu Tinh vang lên, “Chị em đang đi tiểu tiểu rồi.”
Triệu An Ca mém chút té xỉu luôn.
Tần mặc bắc khẽ cười nói, “Hai người không ăn sáng sao?” Anh sợ cô sẽ xấu hổ nên lảng sang chuyện khác.
Triệu Tiểu Tinh lớn giọng đáp, “Chờ chị em tiểu hết nước đã mới được đi ăn.”
Triệu An Ca dán lỗ tai lên cửa toilet, nếu như không phải Triệu Tiểu Tinh đang gọi điện cho Tần Mặc Bắc thì bây giờ cô đã lao ra ném cậu nhóc ra cửa sổ rồi.
Tần Mặc Bắc ừ nói, “Vậy hai người chuẩn bị nhanh đi, ăn sáng sớm sẽ tốt cho dạ dày.”
Triệu Tiểu Tinh trả lời rất lớn, “Dạ, để em hỏi chị em có bị té trong toilet không nữa, giờ này rồi mà còn chưa ra, Chị, chi ơi, chị có bị sao không thế?”
Đoán chừng là cậu nhóc đã quên, Tần Mặc Bắc vẫn đang chờ Triệu Tiểu Tinh cúp máy trước.
Anh không cúp máy vội, bật loa ngoài lên.
Triệu An Ca mở cửa toilet, hét lên với Triệu Tiểu Tinh, “Thằng nhóc thối, sao mấy cái này lại đi nói với người ngoài hả.”
Gì mà nước tiểu hả, lại còn hết nước tiểu mới được, có biết là thô tục hay không, ảnh hưởng hình tượng chị đây rồi!
Đúng thế, tiên nữ chúng ta đều là không đi tiểu cũng không đánh rắm.
Triệu Tiểu Tinh vô cùng ấm ức nói, “Thầy Tần không phải người ngoài mà.”
Triệu An Ca vỗ vỗ lên đầu cậu nhóc, “Em mới học có mấy tiết mà bán đứng chị rồi hả.”
Triệu Tiểu Tnh sờ đầu, “Chị, không phải chị không thích thầy Tần sao?”
Tần Mặc Bắc đặt sách xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói Triệu An Ca vô cùng dõng dạc, “Thích, cực thích, yêu thích muốn chết. Còn nữa, sau này không được gọi chị nữa, phải gọi là sư mẫu, biết chưa?”
Tần Mặc Bắc hắng giọng nói, “Sư mẫu?”
Một giọng nói bất thình lình vang lên, làm Triệu An Ca giật mình, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay Triệu Tiểu Tinh, hiển thị cuộc gọi đang tiếp diễn.
Mẹ nó xấu hổ quá đi.