"Mộ Hoa, nàng..."
"Ta chỉ hỏi chàng, có đồng ý hay không?"
"..."
Hai người cứ im lặng nhìn nhau một lúc, tình thế trở nên giằng co.
Ta nhìn Mộ Hoa, biểu cảm tuy không thay đổi nhưng cặp mắt rõ ràng đang run rẩy sợ sệt.
Hoàng Thiên Bá nhìn nàng, lại quay đầu nhìn ta, thở dài một tiếng: "Ta đồng ý!"
Chỉ một câu của hắn, cả người Mộ Hoa như được thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, nhìn nàng lo lắng đề phòng như vậy, trong lòng ta lại sinh ra một tia hâm mộ.
Một đời khó mà gặp được nam tử khiến người nhớ nhung, có yêu có đau cũng là một loại hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, ta lại ngẩng đầu nhìn nam tử đang bị nữ tử trước mắt cướp mất tâm thần.
Hoàng Thiên Bá cũng nhìn ta, ánh mắt lộ ra vẻ khó xử, thấp giọng: "Xin lỗi."
Ta khẽ cười: "Không sao."
Tuy ta đã nói vậy, nhưng trong mắt Hoàng Thiên Bá vẫn lộ ra một tia tịch liêu, có lẽ hiện tại là lần đầu hắn thỏa hiệp với Mộ Hoa.
Kỳ thật có rất nhiều thời điểm, con người không phải vì yêu trước mà thua, có một loại người, hắn sẽ vì nữ tử trong lòng mà không ngừng thỏa hiệp, không ngừng chịu thua.
Chỉ đáng tiếc, bản thân ta tới lúc này vẫn không hiểu được.
Cứ như vậy, ta ở lại hiệu thuốc Hồi Sinh thêm bốn năm ngày.
Những ngày này vô cùng trầm lặng, trầm lặng tới mức khiến ta tưởng rằng nơi này chỉ là hiệu thuốc bình thường, không kết oán với người ngoài, cũng không đối nghịch với quan phủ.
Kỳ thật ta rất muốn hỏi, đây không phải là một cuộc sống bình thường hay sao?
Nhưng sự bình thường này lại không chân thật, sẽ có lúc mất đi.
Hôm nay, giờ Ngọc, Hoàng Thiên Bá từ bên ngoài trở về, đang