Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng Thiên Bá mới lên tiếng trả lời: "Nàng, để ta suy nghĩ lại đã."
Lời này hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng bất kỳ ai đều nghe được sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ bên trong.
Ta nghe xong, cảm giác trong lòng cũng trầm xuống.
Hắn...
Bên ngoài lại trở nên an tĩnh, ta chỉ nghe tiếng Mộ Hoa thở dài, sau đó là tiếng bước chân nàng chậm rãi rời đi.
Ta trầm mặc một lát, cũng định nâng bước rời đi, nhưng vừa xoay người lại nghe tiếng Hoàng Thiên Bá gọi: "Thanh Anh."
.....
Xem ra, hắn sớm đã phát hiện ta ở đây.
Ta cũng không trốn tránh, xoay người lại đi ra.
Cách vách là một bãi đất trống, cạnh đó là một cây mận cao lớn.
Giờ phút này, Hoàng Thiên Bá đang nằm trêи cành cây, một tay kê đầu, một tay xách bầu rượu rót vào miệng.
Rượu chảy lên mặt hắn như phủ một lớp sương mù che đôi mắt phong tình vạn chủng kia.
Trong không khí phảng phất mùi rượu, cặp mắt kia càng khiến người nhìn cảm thấy mê say.
Nam tử này tuy một thân phỉ khí, dung mạo lại tuấn mỹ tự nhưng tiên nhân, nhưng hắn hoàn toàn khác Bùi Nguyên Tu.
Mỗi lần xuất hiện, Bùi Nguyên Tu đều khiến ta cảm thấy y không màng bụi trần, mà người trước mặt khiến người ta cảm thấy như cơn gió lạnh thổi qua.
Ta đi tới tàng cây, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhất thời, hai người đều không lên tiếng nói chuyện.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ta rốt cuộc cũng đánh tan bầu không khí an tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sẽ đồng ý sao?"
Hắn cúi đầu nhìn ta, hỏi ngược lại: "Ngươi vẫn sẽ cứu hắn sao?"
Câu hỏi của ta, kỳ thật Hoàng Thiên Bá đã có câu trả lời, nhưng câu hỏi của hắn, mặc kệ có hỏi bao nhiêu lần ta đều không trả lời được, chính mình chỉ biết cúi đầu nhìn mặt đất.
Hoàng Thiên Bá từ trêи cây nhảy xuống, cười như không cười nói: "Ngươi là một cô nương tốt, chỉ tiếc