Một người nhỏ nhoi đứng trong Phật đường, không biết vì sao, ta lại cảm thấy thật cô độc.
Cố gắng lấy lại tinh thần, ta xoay người nhìn Phật tổ đang ngồi trêи cao, từ bi mà thanh lãnh nhìn xuống, phảng phất như nhìn ta, lại giống như không nhìn ta.
Ta nhìn Phật tổ, còn cả ánh lửa đèn dầu xung quanh, khói nhẹ lượn lờ trong không trung khiến trái tim ta cũng run rẩy theo đó.
Hoàng Thiên Bá muốn ta tự mình đưa ra lựa chọn, nhưng...!Ta nên lựa chọn thế nào đây?
Chợt nhớ lại những lời Dương Vân Huy từng nói, trong lòng không phải không vui sướиɠ, không phải không có rung động, bởi vì nam tử kia đối với ta mà nói là người khắc sâu trong sinh mệnh ta hơn bất kỳ ai hết.
Nhưng ta chưa bao giờ quên, Nhạc Thanh Anh ta là người thế nào, bản thân hiện đang muốn gì, nếu trở về bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, những chuyện ta phải đối mặt là gì.
Mấy năm gần đây, từ Tàng các tới Thượng Dương cung, từng thời từng khắc đều xuất hiện trong đầu của ta.
Từ trêи người Ngưng Yên, Diêu Ánh Tuyết, Dương Kim Kiều, ta đã sớm có được đáp án mình cần.
Không gì ngoài như vậy.
Thứ ta muốn hắn có thể cho nhưng...!Hắn nhất định sẽ không để ta được như ý nguyện.
Bên cạnh có quá nhiều nữ nhân, muôn hồng nghìn tía, quốc sắc thiên hương, hắn sao có thể vì một nhan sắc bình đạm như ta mà dừng chân lâu dài chứ?
Trở về?
Không trở về?
Ta chậm rãi đi tới trước tượng Phật, hai tay chắp trước ngực, chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng quỳ xuống đệm bồ hương.
Phật tổ, xin hãy chỉ dẫn cho con.
Ta dập đầu một cái, thời điểm đứng dậy liền nghe một tiếng động rất nhẹ, ta cúi đầu thì