Hoàng Thiên Bá từng bước đi tới, trêи mặt ẩn lộ ra sát khí, một cây kim tiêu từ trong ống tay áo được rút ra, kim quang chợt lóe.
Hắn chậm rãi nói: "Viên công tử chân long xuống Nam, hiệu thuốc Hồi Sinh được tiếp đón quả thật rất vinh hạnh.
"Cho dù là rồng cũng khó khống chế rắn độc." Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt đáp trả, "Hoàng gia thế lực hùng mạnh ở phương Nam, một tay kim tiêu địch lại ngàn người, nếu không phải mỗi người đều có nhược điểm, bổn cung thật sự không biết phải bắt ngươi thế nào."
Hoàng Thiên Bá nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nghiêng đầu nhìn ta.
Nhược điểm của hắn...!Mộ Hoa?
Thấy bàn tay cầm phi tiêu của hắn run lên, cảm nhận được tâm trạng của hắn, ta theo bản năng lắc đầu.
Làm một động tác rất nhỏ này ta không khỏi lo lắng, vội vàng nghiêng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn lại như không nhìn thấy, nhưng đôi mắt lại hiện lên một tia khói mù.
Hắn cười nhẹ, nói: "Yên tâm, tinh binh của bổn cung có thể thần không biết quỷ không hay dẹp yên núi Hổ Nha thì ngại gì đám người trong chùa Hồng Diệp chứ? Bổn cung nói làm giao dịch thì chính là giao dịch, chỉ là sau khi giao dịch xong, không biết còn bao nhiêu người ghi nhớ chút giao tình này?"
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá thoáng hòa hoãn xuống.
Hắn lại nhìn Bùi Nguyên Hạo, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên nâng tay về hướng Bùi Nguyên Hạo.
Vóc dáng hai người ngang bằng nhau, Bùi Nguyên Hạo đứng trước mặt hắn, đúng lúc chắn hết tầm nhìn của người bên ngoài.
Không ai thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng thấy hắn nâng tay, bọn họ lập tức cầm đao giương kiếm hướng vào bên trong.
Ánh mắt Hoàng Thiên Bá đột nhiên trở nên sắc bén, không nói chuyện, lại thấy Bùi Nguyên Hạo nhẹ nhàng phất tay: "Lui xuống!"
"Tam ca!" Thanh âm cũng đã thay đổi, Dương Vân Huy mở to hai mắt nhìn vào bên trong.
Bùi Nguyên Hạo không