Con đường lớn nhất nối bắc nam của Dương Châu, một bên là mấy vạn nạn dân điên cuồng lao vào quan binh, một bên chỉ có hai người chúng ta, loại tương phản này vô cùng quỷ dị.
Những nạn dân đó đói bụng mấy ngày, vừa phá được cửa thành, sức lực cũng mất hết, lúc này bị quan binh gắt gao khóa chặt, bọn họ dần bình tĩnh trở lại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo cao cao tại thượng, mà ta cũng nhìn bọn họ, những đôi mắt trống rỗng khiến người ta cảm thấy đau xót.
Thời điểm Bùi Nguyên Hạo lên tiếng, ngữ khí cũng khác bình thường: "Ta biết các ngươi vì sao lại đến đây."
"..."
"Các ngươi muốn no bụng."
Vừa nghe tới hai chữ cuối, những người đó lại bắt đầu rục rịch, quan binh xung quanh lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng dùng sức ngăn cản.
Trong đám người đó có kẻ mở miệng đáp lại: "Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn no bụng mà thôi."
"Chúng ta muốn sống, chúng ta muốn ăn cơm!"
Dần dần, những thanh âm đó càng lúc càng to, cũng ngày càng trầm thấp như búa tạ đập vào lòng người, ta nghẹn ngào, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ nói: "Ta bảo đảm sẽ cho các ngươi ăn cơm, sẽ cho các ngươi được sống!"
Hắn vừa dứt lời, tất cả đều kinh hãi, cũng bắt đầu nhận ra thân phận của nam tử này không hề đơn giản.
Trong đó có một kẻ trẻ tuổi lực tráng đứng ra, lớn tiếng: "Ngươi bảo đảm? Ngươi lấy cái gì bảo đảm?"
Hồng Văn Toàn một bên vội đi lớn, quát: "Ngài ấy là Tam hoàng tử đương triều!"
"Tam hoàng tử?"
"Hắn chính là Tam hoàng tử điện hạ?"
Những người đó đều chấn động, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo như trông thấy thần tiên đối diện với hàng vạn nạn dân cũng không sợ hãi.
Lập tức, những nạn dân đó liền quỳ rạp xuống đất: "Tam điện hạ, xin cho chúng ta một con đường sống đi!"
Bọn họ vừa quỳ, những người phía sau cũng sôi nổi quỳ theo, một khắc nhìn bọn họ như vậy, ta dường như