Một lát sau, một kẻ thoạt nhìn là tên dẫn đầu đứng dậy, chắp tay hướng Bùi Nguyên Hạo nói: "Điện hạ, lương thực không đủ cho nạn dân vào thành, năm nào cũng thế, chúng ta cho dù bắt tay thu hoạch hết ruộng cũng không tìm đâu ra nhiều gạo như thế.
"
"Đúng vậy!"
"Ngày tháng của chúng ta cũng không dễ sống!"
"Huống hồ! " Người nọ tiếp tục, "Trêи thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, lương thực của chúng ta không phải tự dưng mà có, hiện tại còn chờ tiền bán chúng để ấm no cả nhà.
"
Người bên dưới liền sôi nổi phụ họa.
Bùi Nguyên Hạo nhìn hắn ta, không nói gì.
Người nọ lại nói: "Có điều nếu điện hạ đã mở miệng mượn lương, chúng ta cũng nên vì triều đình làm chút chuyện! "
Ta vừa nghe, trong lòng đại hỉ, chỉ cần những thương nhân này chịu ra tay, chuyện của nạn nhân không liền không thành vấn đề.
"Quan Thăng ta lấy ra một ngàn thạch mễ!"
Nghe xong, trái tim ta lập tức trầm xuống, một ngàn thạch mê, nhiêu đó cũng không đủ cho xưởng nấu cháo ăn trong một ngày!
Đám người phía dưới vừa nghe liền trộm cười, thậm chí có kẻ tiếp lời nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng lấy ra một ngàn thạch!"
"Cửa hàng của ta nhỏ, không bằng Lưu Đại lão bản, nên chỉ có thể lấy ra tám trăm thạch!"
"Ta sáu trăm! "
Thanh âm hết đợt này đợt khác vang lên, những người này trong miệng đều nói lời ba hoa chích chòe, nhưng chẳng qua như muối bỏ biển, ta nhớ từng có người nói gạo thóc Dương Châu nhiều vô số kể, nhưng hiện tại số lượng đám thương nhân này lấy ra cứu tế nạn dân không đáng làm gì.
Ta tức giận cắn răng, thấp giọng: "Những người này đúng là không sợ chết!"
Nghe xong lời này, Dương Vân Huy luôn đứng bên cạnh ta dùng giọng điệu quái dị đáp: "Sợ chết thì còn làm gì?"
Lúc này ta mới nhớ phụ thân hắn Dương Vạn Vân là hoàng thương, trêи thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, chỉ sợ khi gặp tình huống cũng không mấy hào phóng.
Xem ra việc mượn lương thật sự không dễ dàng, ta thở dài, xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, Dương Vân Huy ở