Mấy tiểu binh kia sợ xảy ra chuyện, lập tức chạy qua duy trì trật tự, lớn tiếng:
"Từ từ, đừng nóng vội."
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, mỗi người đều có!"
Tuy bọn họ không ngừng kêu nhưng mấy nạn nhân vừa thấy đồ ăn nào còn tâm trạng quản, người trẻ tuổi có sức lực đều vọt tới trước, những người tuổi già thể nhược chỉ có thể bưng chén run rẩy theo sau, cũng may Bùi Nguyên Hạo đã an bài, hai ngày nay cuộc sống của bọn họ không có vấn đề.
Ta cũng đi lên giúp bọn họ duy trì trật tự, đúng lúc này, đám người đột nhiên hoảng loạn, có người lớn tiếng kêu, quay đầu liền thấy một lão nhân râu tóc hoa râm khoảng sáu bảy chục tuổi, mắt thấy sắp có đồ ăn vào miệng, vừa kϊƈɦ động lại vừa đói, cứ vậy mà ngất đi.
Bọn ta vội vàng chạy tới, thấy ông ấy hôn mê mà tay cầm chén không, miệng há hốc muốn ăn gì đó.
Ta vội quay đầu nói: "Mau đi lấy cháo, mau!"
Những người đó vừa nghe liền vội vàng mang cháo tới, ta đỡ lão nhân kia dậy, đang định đút cho ông ấy ăn thì nghe một thanh âm truyền tới: "Đợi đã!"
Quay đầu nhìn, ta thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới - là Mộ Hoa!
Ta mở to hai mắt, cơ hồ không dám tin, nữ tử trước mắt mặc áo khoác dày cộm, trêи tóc trêи vai dính tầng tuyết mỏng.
Nàng lại gần, ngồi xổm xuống, duỗi tay bắt mạch cho lão nhân, lạnh lùng nói: "Ông ta quá đói nên rối loạn tâm thần, lúc này đút đồ ăn dạ dày sẽ chịu không nổi, bạo liệt mà chết."
Ta cả kinh, vội đưa chén cháo ra xa: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Trước cho ông ta dùng chén nước cơm, sau đó rồi ăn, đừng quá gấp." Dứt lời, nàng đứng dậy nói với nạn nhân xung quanh, "Các ngươi đều rất đói, khi ăn đừng ăn quá gấp, nếu không sẽ có hại cho thân thể."
Ta lập tức kêu người bưng nước cơm tới, cẩn thận đút cho lão nhân kia uống,