"Thanh Anh.
" Hoàng Thiên Bá dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn ta, hỏi, "Mấy ngày nay ngươi luôn ở châu phủ, có nghe được tin tức gì từ kinh thành truyền tới không?"
"Không có! "
Ta lắc đầu, nhìn hắn, mà trong ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, thời điểm chăm chú nhìn ta, cả hai tựa hồ cảm nhận được gì đó.
Hoàng Thiên Bá cắn răng: "Ta phải cho người tới trạm dịch điều tra xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"
Hắn nói, mà tâm tư ta lúc này lại nghĩ tới hai bức thư Kim Kiều liên tiếp gửi tới - "Mong quân về sớm" và "Mong về sớm".
Hai bức thư chỉ cách nhau mấy ngày, mà nàng vội vàng thúc giục như vậy khẳng định là đã xảy ra sự tình cấp tốc, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến nữ nhân bình tĩnh lạnh nhạt nhất Thượng Dương Cung sốt ruột như vậy?
Nhưng, cho dù vội vàng, ở kinh thành, một chút tin tức cũng không truyền tới, chẳng lẽ!
Tim ta bất giác đập loạn nhịp.
Có thể khiến Ân Hoàng Hậu giằng co trắng trợn với Bùi Nguyên Hạo như thế, thậm chí còn không tiếc phái sát thủ tới, chẳng lẽ là vì! Ngôi vị hoàng đế?
Vị trí quyền khuynh thiên hạ, ngôi vị thiên tử đứng trêи vạn người kia!
Giờ khắc này, đầu ta ong ong, trước mắt lập tức trống rỗng.
Đúng vậy, từ trước tới nay chỉ có hoàng quyền tranh đấu là lãnh khốc nhất, cũng tàn nhẫn nhất, vì long ỷ lấp lánh kim quang kia, bọn họ có thể làm lơ thiên lý nhân luân, làm lơ công nghĩa, thậm chí còn phát động chiến tranh, khiến trăm họ lầm than.
Tất cả chỉ vì để có được quyền lực tối cao vô thượng!
Ta từng nghe nói, Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo là hoàng tử tính tình thô bạo nhất, hơn nữa còn là người duy nhất không được phong vương, nhưng thế lực của hắn trong triều rất mạnh, vượt xa các Vương gia khác, thậm chí có thể đối chọi với Thái Tử.
Từ trước tới nay, Ân Hoàng Hậu cũng coi hắn là cái đinh trong mắt, hiện tại long