Thời gian như ngăn cách thành nam và thành bắc, tựa như nhân thế và địa ngục, một ngày rồi một ngày trôi qua.
Tới ngày thứ ba, Hoàng Thiên Bá không thể xuống giường, trong hơi thở ho khan đã có mùi hơi thối, cả người như bao tải trống rỗng không chút sinh khí.
Những thủ hạ đó của hắn canh giữ bên ngoài một đêm, thậm chí có mấy kẻ tính cách cương liệt muốn đưa hắn đi, tất cả đều bị hắn phất tay từ chối.
Hổ chi dương thệ, dư uy do tại (1), những người đó ngày thường đều sát phạt quyết đoán, nói một không hai, nhưng đứng trước mắt người bệnh này lại không dám cãi lại, chỉ đành mang theo nước mắt lặng lẽ lui ra.
(1) Hổ chi dương thệ, dư uy do tại (虎之將逝,余威猶在): Con hổ sắp chết, uy quyền vẫn còn đó.
Ta vẫn ở cạnh hầu hạ hắn rửa mặt.
Ra ngoài, bọn họ đã bắt đầu phát thuốc, ta liều mạng chen chúc trong đám người mà lấy được một chén thuốc đen tuyền, đem vào trong đưa cho hắn.
Hắn không nói gì, nhắm mắt ngửa đầu uống cạn, nhưng ta có thể nhìn ra, hắn ăn cơm đã rất khó hắn, hiện tại nhiều lần đều sắp nôn mửa.
Nếu không phải buổi sáng mặt không đổi sắc dọn dẹp, có lẽ hắn đã sớm phun ra.
Thấy hắn uống xong, ta dùng khăn xoa miệng cho hắn, đang định an ủi hai câu thì nghe bên ngoài truyền tới tiếng người lớn tiếng kêu: "Đại phu bắc thành tới xem bệnh! Mau qua đó!"
Ta và hắn đều không khỏi run lên.
Ba ngày trước thời điểm đưa bệnh nhân tới thành nam, bọn họ đã nói ba ngày sau kiểm tra, bá tánh thành bắc nếu phát sốt lập tức bị đưa tới thành nam, mà người trong thành nam nếu hết bệnh trạng, chứng thực không cảm nhiễm ôn dịch sẽ được đưa về thành bắc!
Đây là cơ hội được sống!
Hai mắt ta sáng lên, nhưng lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng ho khan của Hoàng Thiên Bá, ta vội quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn thản nhiên nhìn ta, mỉm cười: "Đi đi.
"
"Còn ngài?"
"Ta đã như vậy, chẳng lẽ còn không phải do cảm nhiễm sao?"
"Nhưng! Ngài ít