"...!Tam điện hạ?"
Ta run rẩy mở miệng, hô hấp lúc này bất giác trầm trọng.
Người trước mắt như cảnh trong mơ ập tới, mà hắn vẫn như cũ ngồi trước mặt ta, chậm rãi duỗi tay về phía trước đặt trêи bàn, trước mắt Mộ Hoa.
Không chỉ ta, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.
Ta còn đang ngây ngốc nhìn hắn, không biết thời gian qua bao lâu, hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Đưa tay."
"..." Như bị lôi kéo, ta kéo ống tay áo, nhẹ nhàng nâng tay đặt lên bàn.
Lúc này, Mộ Hoa nhìn ta, lại nhìn hắn, ánh mắt lập lòe tựa hồ rõ ràng gì đó.
Nàng không nói chuyện, đang định duỗi tay bắt mạch cho chúng ta thì nghe phía trước một trận tiếng chân dồn dập, vừa ngẩng đầu liền thấy hai vị quan viên của thành Dương Châu thở hổn hển chạy tới, Dương Vân Huy duỗi tay ngăn cản bọn hộ.
"Điện hạ, vi thần bái kiến điện hạ."
"Được rồi, đứng lên đi."
Hai người bọn họ kinh hoảng thất thố đứng dậy nhìn Mộ Hoa bắt mạch cho chúng ta, lòng còn sợ hãi hỏi Dương Vân Huy: "Dương đại nhân, điện hạ..."
"Điện hạ không sao, mấy ngày nay điện hạ đi điều dược liệu ở mấy châu phủ nên mệt mổi mà thôi."
...
Thì ra hắn tới mấy châu phủ điều dược liệu tới!
Thì ra hắn không phải...
Ta cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn đang ngồi đối diện, hắn cũng đang nhìn ta, cặp mắt đen nhánh vẫn trầm tĩnh như xưa, nhưng trái tim ta tựa hồ vô cùng kϊƈɦ động, giống như muốn phá lồng ngực mà nhảy ra.
Rốt cuộc, ta lấy hết can đảm mở miệng: "Điện hạ, nô tỳ..."
Lời còn chưa dứt, ta liền cảm giác đầu ngón tay của Mộ Hoa đột nhiên dùng lực: "A!"
Ta vội quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng như khám ra vấn đề nào đó, ta lập tức khẩn trương: "Mộ Hoa cô nương, sao vậy, ta có phải cảm nhiễm ôn dịch không?"
Nếu đúng như lời nói, ta không thể gần hắn