Nếu lúc trước không có máu của hắn, có lẽ ta sớm đã chết!
Nếu không có hắn!
Lúc này, trong lòng ta đột nhiên lóe lên tia sáng - Máu của hắn?
Đúng rồi, từ lúc tới Dương Châu ta không hề ăn cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ có máu của hắn! Dương Vân Huy cũng từng ám chỉ, máu của hắn tựa hồ có tác dụng thần kỳ, hình như có thể giải độc, có thể cứu người!
Chẳng lẽ bệnh trạng trong người ta biến mất là vì từng uống máu của hắn?
Ta còn phát ngốc ở đó, hắn lại tựa hồ cảm nhận được gì, quay đầu nhìn ta, thấy ta ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, vừa định mở miệng liền nghe một trận thanh âm dồn dập của Dương Vân Huy từ bên ngoài truyền đến.
"Tam ca!"
Thanh âm này khiến không khí căng chặt trong bể tắm lập tức tan đi, Bùi Nguyên Hạo trừng mắt nhìn ta, mở miệng: "Chuyện gì?"
"Thư của Kim Kiều!"
Kim Kiều phu nhân gửi thư, đây đã là bức thứ ba!
Ta sững sờ ở đó, mà sắc mặt Bùi Nguyên Hạo cũng trở nên khó coi, hắn cắn răng, lập tức đứng lên
Ta bị một màn này làm ngây dại ra, lúc này định đi qua dìu hắn ra khỏi bể tắm, nhưng vừa duỗi tay, hắn lại đột nhiên đẩy ta ra, ta không kịp phòng bị thiếu chút đã bị đẩy ngã, mà hắn đã đi lên, mặc xiêm y vào, vội vàng ra ngoài.
Một mình ta đứng trong bể tắm, nước gợn kϊƈɦ động bao lấy thân thể, giống như trái tim ta lúc này, phập phồng không ngừng nghỉ.
Không cần đọc, ta cũng đoán được nội dung trong phong thở của Kim Kiều phu nhân.
Mong quân về sớm.
Mong về sớm.
Mong về.
Chỉ mấy ngày đã có ba phong thơ, ở kinh thành ngàn dặm xa xôi, trong hoàng cung u ám bao phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có lẽ, nếu Bùi Nguyên Hạo tại thời điểm nhận được phong thư thứ nhất lập tức trở về, ít nhất quyền chủ động còn nằm trong tay hắn, nhưng hiện tại đã là phong thư thứ ba, Dương Kim Kiều vội vàng như thế, thế cục căng thẳng trong cung không