Như trường kiếm sắc bén đâm vào lòng ta, nhất thời đau đớn ở bả vai ập tới khiến hô hấp cũng sắp ngừng lại.
Ta cắn răng, toàn thân nhịn không được mà phát run, không biết qua bao lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong màn đêm, gương mặt lãnh khốc vô tình khiến lòng người lạnh băng, tuy rằng không phải lần đầu nhìn thấy, rất nhiều ký ức mơ hồ ở sâu trong đầu cứ thế trào ra, mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều rất rõ ràng.
Ngươi biết, điều ta muốn là cái gì!
Nếu được, lại đây; không được, cút!
Nhạc Thanh Anh, ngươi đừng để bổn cung không thể nhịn nữa!
Ngươi ở đâu, cũng không thể đi!
!
Trong đầu lặp đi lặp lại những lời này, giống như bức người nổi điên, ta nhìn hắn, qua thật lâu mới khống chế không cho chính mình run rẩy, nhẹ giọng: "Điện hạ, là ngài kêu nô tỳ một bước cũng không được rời khỏi.
"
Tất cả đều là những gì ngài từng nói.
Hắn như cười lạnh, chậm rãi tới gần, gương mặt lãnh khốc gần trong gang tấc, chóp mũi cạnh chóp mũi, hơi thở đan xen, hắn nắm cằm của ta, lạnh giọng: "Bổn cung đúng là kêu ngươi đi theo ta, nhưng bổn cung muốn đi đâu, không phải chuyện ngươi có thể quản.
"
"! "
"Nhạc Thanh Anh, ta xác thật có chút hứng thú với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình!"
"! "
"Ghen tuông, có thể, nhưng phải xem đối phương là ai!"
!
Đối phương là nàng thì không được sao?
Lời này quấn quanh ở lưỡi, không ngừng lặp lại, nhưng trước sau không thể nói ra, bởi vì cái tên đó - Nam Cung Ly Châu, đây không phải lần đầu ta nghe thấy, cũng không phải không từ miệng hắn mà nghe, ta chỉ là cho rằng, mọi thứ đã qua, hoàn toàn trôi qua.
Lại không ngờ, chỉ mỗi mình ta si tâm vọng tưởng.
Ta sao có thể