Hoàng Thiên Bá lập tức xông qua, ôm lấy nữ tử cả người đầy máu kia vào lòng.
Ta nhìn Mộ Hoa đau tới sắc mặt trắng bệch, giãy giụa vươn bàn tay nhuộm đầy máu tươi, run giọng hỏi: "Thiên Bá, chàng không bị thương đúng không? Chàng không sao chứ?"
"Ta...!Ta không sao."
Hoàng Thiên Bá cắn răng trả lời, thanh âm cũng run run, không biết trong lòng hắn lúc này rốt cuộc là hỉ hay bi, trêи má bị Mộ Hoa vuốt ve qua loang lổ vết máu, sắc mặt càng trắng bệch.
Người xung quanh vừa thấy Mộ Hoa tới, tất cả đều hoảng sợ: "Tiết đường chủ?"
Bọn họ lập tức xông tới, nôn nóng hỏi: "Tiết đường chủ, người thế nào rồi?"
"Mau đi lấy thuốc, Tiết đường chủ bị thương!"
Nhìn bộ dáng nôn nóng của những người này, bọn họ dường như rất lo cho Mộ Hoa, hiện tại hoàn toàn không màng tới Hoàng Thiên Bá, tất cả đều luống cuống tay chân băng bó vết thương cho nàng ấy.
Ngay thời khắc hoảng loạn này, ngoài cửa lớn lại có một đám người xông tới, vừa thấy tình cảnh trước mắt liền hoảng sợ xông lên: "Đường chủ! Đường chủ, người không sao chứ?"
Nhìn lại, là Tiền Ngũ và Mạc Thiết Y, Hoàng Thiên Bá trông thấy họ, cũng sửng sốt: "Sao các ngươi cũng tới đây?"
Tiền Ngũ sắc mặt trầm trọng nhìn Mộ Hoa, đáp: "Đường chủ nhận được tin, nghe nói quân sư phái người tới kinh thành hành thích, ngài ấy đoán ngài có lẽ cũng ở đây, nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, sợ ngài gặp chuyện, cho nên dẫn theo chúng tiểu nhân sớm tối lên đường, muốn tới kinh thành bảo vệ ngài."
Hoàng Thiên Bá chấn động, chậm rãi cúi người nhìn nữ tử trong lòng.
Mộ Hoa tuy đau tới run run, nhưng vẫn mỉm cười nhìn hắn: "Chàng không sao thì tốt."
Hắn nghiến răng, bế Mộ Hoa lên, xoay người vào phòng.
Những người đó cũng vội đi theo, mà ta chỉ biết đứng một chỗ.
Đột nhiên không có người quản ta, nhất thời, không khí giương cung bạt kiếm lập tức không còn, giống như giấc mộng.
Chỉ có bàn tay bị đâm một đao kia ẩn ẩn đau