Ta theo bản năng trốn sau cổng vòm, thấy Bùi Nguyên Sâm quýnh lên, vội vàng duỗi tay bắt lấy tay hắn.
Thân hình Hoàng Thiên Bá cứng đờ, lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Sâm.
Ánh mắt hắn không chỉ có chính trực, còn có khí khái và dũng mãnh, chính là khí phách của người đứng đầu Giang Nam.
Bùi Nguyên Sâm bị nhìn như vậy, không khỏi chùn bước, ngượng ngùng buông tay.
Nghĩ nghĩ, hắn lại không cam lòng, uyển chuyển nói: "Được rồi, Thiên Bá, là ta nóng nảy, ngươi đừng để ý."
Lần này, ta thật sự bị dọa sợ.
Con người Bùi Nguyên Sâm thủ đoạn âm ngoan, có thù tất báo, ta ở thiên lao không ít lần bị hắn gây khó dễ, lại không ngờ ở trước mặt Hoàng Thiên Bá, hắn lại mà hạ thấp chính mình như vậy, giống như sợ đắc tội với Hoàng Thiên Bá.
"Ta không ép buộc ngươi, Thiên Bá, ngươi đừng đi được không?"
Ngữ khí của Hoàng Thiên Bá cũng mềm xuống: "Có điều, tại hạ còn phải qua Thượng Dương Cung gặp Thanh Anh cô nương."
Thật không ngờ hắn lại thoải mái ở trước mặt Bùi Nguyên Sâm nhắc đến ta, nhắc đến Bùi Nguyên Sâm như vậy, cả người ta trong tức khắc đầy mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, Bùi Nguyên Sâm nhíu mày, hỏi: "Ngươi theo chân bọn họ, rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Dịch bệnh phía Nam, thương vong vô số, mạng của Thiên Bá do Thanh Anh cô nương cứu về, lần này tới kinh thành là vì báo ân."
"Thì ra là thế, vậy ngươi và...!Tam ca của ta có quan hệ gì không?"
Hoàng Thiên Bá nhíu mày: "Ta và ngài ấy có thể có quan hệ gì?"
"Vậy thì tốt, không có quan hệ gì thì tốt." Bùi Nguyên Sâm thở phào nhẹ nhõm, trêи mặt xuất hiện nụ cười, còn nói thêm, "Có điều, ngươi tạm thời vẫn đừng qua đó.
Thiên Bá, ở Vân Vương phủ, ta đối với ngươi chẳng lẽ không tốt sao? Mấy ngày nay ngươi muốn cái gì ta cho cái đó, cho dù...!Cho dù cái gì ngươi cũng không hiếm lạ, nhưng chúng ta mỗi ngày cầm tiêu xướng hợp như vậy, chẳng phải là