Bùi Nguyên Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Huynh ấy, có phải đối xử với ngươi không tốt, đúng không?"
"! "
Nhìn hắn thế này, ta đột nhiên hoảng hốt, giống như lần đầu chúng ta gặp mặt, thời điểm ta bị phỏng tay, cũng là hắn nâng niu xem cánh tay, sau đó bôi thuốc cho ta.
Người thương tổn ta vẫn chỉ có một, mà người vì ta mà thương tâm lại bị ta làm tổn thương sâu sắc.
Ta nghẹn ngào lắc đầu: "Không có, điện hạ đừng lo lắng.
"
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng, giờ khắc này giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng không cách nào mở miệng được, chỉ nhìn ta, chậm rãi xoay người nằm xuống, giống hệt tối hôm đó đưa lưng về phía ta.
Ta cũng không biết phải nói điều gì, chỉ có thể giúp hắn chỉnh lại góc chăn, sau đó thổi tắt ánh nến bên mép giường, nhẹ nhàng ra ngoài.
Hiện tại đã là nửa đêm.
Màn đêm yên tĩnh, ta ở bên ngoài nghe tiếng suối chảy róc rách, yên tĩnh rõ ràng như vậy, bản thân trước sau lại không có cách vào giấc, mà đột nhiên ta lại phát hiện, âm thanh ta nghe được không chỉ có tiếng suối chảy.
Đứng dậy vội tới bên mép giường, nương theo ánh trăng chiếu vào, mới thấy Bùi Nguyên Phong thế mà lệ rơi đầy mặt.
Hắn lại khóc!
Ta biết lúc này vết thương của hắn không chỉ ở thân thể, còn có trái tim, hắn là thiếu niên tướng quân tung hoành chiến trường, gặp qua đủ loại đao quang kiếm ảnh, nhưng hắn chưa từng mưu tính, cũng chưa từng bị huyết mạch tương liên tổn hại, cảm giác này, thật sự rất đau.
Ta lấy khăn tay ra muốn giúp hắn lau khô, lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, ta vội vàng đi qua, lại thấy một thị nữ đứng bên ngoài, nhẹ giọng: "Thanh cô nương.
"
"Chuyện gì?"
"Mời cô nương theo ta.
"
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng nét mặt của nàng lại vô cùng cẩn thận, ta nhận